Giang Tự Bạch nhận thấy cách hắc long nhìn mình có gì đó không đúng. Hắc long tìm được một bộ phim hoạt hình giáo dục về học ngôn ngữ, sau đó ngồi cạnh Giang Tự Bạch, hắn không trực tiếp ôm Giang Tự Bạch như thường lệ ngồi cách một sải tay, vẻ mặt có chút khẩn trương, hồi hộp, còn mang theo một chút ngại ngùng. [i][con rồng đen thui kia đang suy nghĩ gì đó][/i] Hắn dùng một lại ánh mắt khó hiểu nhìn Giang Tự Bạch, khiến cho cả người Giang Tự Bạch nổi da gà, tên khốn này đang nghĩ cái quái gì vậy? Giang Tự Bạch nhướng mày: "Sao ngươi lại nhìn ta như vậy?" Giang Tự Bạch quấn chăn chặt hơn một chút, sau đó chỉ vào màn hình TV: "Nhanh lên, ta muốn xem cái này." Hắn chỉ vào một bộ phim hoạt hình về giáo dục ngôn ngữ cho trẻ em và ra hiệu cho hắc long mở cho hắn. Bởi vì hắc long nghĩ lung tung, cho nên lúc chạm phải ánh mắt của Giang Tự Bạch, hắn có chút ngượng ngùng. Hắn mở phim hoạt hình, sau đó lặng lẽ ngồi ở bên cạnh Giang Tự Bạch, cùng Giang Tự Bạch xem. Hắn vốn dĩ không có ôm Giang Tự Bạch vào lòng mà chỉ cẩn thận ngồi ở bên cạnh hắn, thỉnh thoảng quan sát tiểu sủng vật. Giang Tự Bạch cũng nhận thấy có điều gì đó không đúng với hắc long, tuy nhiên, ngay khi phim hoạt hình bắt đầu, Giang Tự Bạch đã tập trung vào việc học ngôn ngữ long tộc; Để có thể phổ cập ngôn ngữ cho trẻ nhỏ chỉ dựa vào một số từ đơn giản, chẳng hạn như thực vật, động vật, rau củ quả, tháng và mùa, việc giải thích bằng hình ảnh và nhân vật hoạt hình rất dễ hiểu, năng lực học tập của Giang Tự Bạch rất tốt, trải qua một tiếng đồng hồ hắn đã có thể biết được 20 hoặc 30 từ. Hắn ôn lại những từ đã được học vào buổi sáng một lần, buổi tối một lần, sau đó lại học một số từ mới, khi gặp những từ khó nhớ, hắn liền lấy bút viết sao cuốn sổ của mình, ghi chép nó theo phiên âm của mình, dù sao hiện tại hắn cũng rảnh mỗi ngày, có rất nhiều thời gian để học. Mỗi ngày hắc long trở về, đều sẽ ôm tiểu sủng vật vào ngực chơi đùa, nhưng hôm nay cả đêm hắn cũng không ôm tiểu sủng vật, tiểu sủng vật cũng không chủ động làm nũng với hắn! Ban đầu hắc long còn cảm thấy xấu hổ vì suy nghĩ của mình, nhưng bây giờ hắn hoàn toàn có thể biết được mình bị tiểu sủng vật phớt lờ, hắc long nhất thời cảm thấy khó chịu. Hắn nhìn tiểu sủng vật đang chăm chỉ học tập, không vui đi tới, hai tay khéo léo ôm tiểu sủng vật vào lòng, trầm giọng nói: "Ngươi thật vô tâm, đêm nay ta còn chưa ôm ngươi, ngươi cũng không biết tìm ta làm nũng, cũng không dính lấy ta? Đúng là tiểu bại hoại." Giang Tự Bạch dựa vào cơ ngực rắn chắc của hắc long, cảm giác có chút cứng ngắc không thoải mái, hắn điều chỉnh tư thế một chút, dựa cổ vào cánh tay rắn chắc của hắc long, gác chân lên cánh tay còn lại của hắc long, ung dung thoải mái quấn chăn xem TV. Ian: "......" Ian cam chịu ngồi ở bên giường, đưa tay nhẹ nhàng v.uốt v.e tiểu sủng vật, bất đắc dĩ nói: "Thật là một vật nhỏ vô tâm." Tuy nhiên, Ian bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề này. Ví dụ, bạn có nên đưa sủng vật của mình đi kiểm tra chỉ số IQ của nó xem có cao bằng rồng hay không, hoặc bạn có thể mua một chương trình học tập trực tuyến cho sủng vật của mình, ví dụ như ngôn ngữ học, vân vân...... Quan trọng hơn, hắn đang nghiêm túc xem có nên đưa tiểu sủng vật đến bệnh viện kiểm tra một chút hay không, nhìn xem nhân loại có thể kết đôi với rồng được hay không, nếu có thể, điều đó chứng minh Bạch Bạch có thể trở thành bạn đời của rồng! Đây là việc lớn, rồng bình thường sẽ không có khả năng mang sủng vật của mình đi làm loại kiểm tra này. Thử nghĩ một chút, một con rồng sắp trưởng thành, đối mặt với sự khác biệt và sự nổi tiếng trong số những người khác phái, một ngày trước khi anh ta trưởng thành, mang sủng vật của mình đến bệnh viện, nói rằng muốn làm kiểm tra độ xứng đôi của sủng vật với long tộc! Ian suy nghĩ một chút, cảm thấy mình sắp bị phụ thân tát chết. Ian hơi cúi đầu nhìn tiếu sủng vật đang nghiêm túc học ngôn ngữ của long tộc, tiểu sủng vật mắt đen tóc đen, làn da trắng nõn, môi hồng răng trắng, xinh đẹp giống như búp bê, hắn làm theo hướng dẫn của TV học những từ đơn trước, giọng nói nhẹ nhàng khoan khoái lại có chút dịu dàng, hoàn toàn khác với cách phát âm cứng ngắc của long tộc. Rất êm tai, cũng thực đáng yêu. Bạch Bạch cùng sủng vật khác cũng không giống nhau. Ian nghĩ thầm, dù sao hàng xóm cách vách nuôi rắn cũng không nói được long ngữ, hàng xóm phía bên cạnh nuôi báo càng không thể có khả năng coi phim hoạt hình để học tập. Ian nhẹ nhàng đưa tay chạm vào khuôn mặt của tiểu sủng vật, tiểu sủng vật khẽ cau mày nghiêng đầu, tránh tay của hắn, như thế nó không thích sự đụng chạm của hắn. Tuy rằng bị ghét bỏ, nhưng trong lòng Ian lại rất vui vẻ: "Bạch Bạch, chờ ngươi học được long ngữ, ta sẽ đưa ngươi đi bệnh viện kiểm tra." Giang Tự Bạch đang chăm chú học tập, lỗ tai có chút giật giật, quay đầu liếc nhìn hắc long, bệnh viên? Có phải vừa nãy tên này mới vừa nói bệnh viện không? Tại sao phải đến bệnh viện? Không phải đem hắn đi nghiên cứu giải phẫu đúng không? Ian nhìn thấy tiểu sủng vật quay đầu lại nhìn mình, mắt lập tức sáng lên, vui vẻ nghiêng người qua "bẹp" một tiếng, hôn một cái thật mạnh vào mặt tiểu sủng vật, vui vẻ nói: "Tiểu bại hoại, chính ra ngươi còn có chút lương tâm, còn biết quay đầu lại nhìn ta." Giang Tự Bạch: "......" Giang Tự Bạch đột nhiên bị hôn bất ngờ, không nói nên lời, lập tức ôm chăn xoa mặt, hung hăng trừng mắt nhìn hắc long, ỷ vào hắc long nghe không hiểu mình nói, liền nói hắn vài : "Ngươi về sau không được hở cái cái là hôn ta, giữa người nuôi sủng vật và sủng vật, ngươi thực sự rất đánh bạo! Ngươi chỉ cần sủng ta đến vô pháp vô thiên là được, còn hôn nhẹ hay những thứ khác, trước tiên phải nói trước, hiểu chưa?" Giang Tự Bạch khoanh tay, lạnh lùng nhìn sang chỗ khác, để hắc long cảm nhận được khí thế của sủng vật của mình một chút! Ian cho rằng biểu cảm của tiểu sủng vật rất sống động, giọng nói của nhân loại cũng rất êm tai. Hắn thực sự nhịn không được! Ian ôm chặt tiểu sủng vật hơn: "Bạch Bạch, nhân loại các ngươi thật đáng yêu, càng đáng yêu hơn nhân ngư, còn xinh đẹp hơn nhân ngư." Hắn nói xong, còn lầm bầm: "Ta nhất định phải giấu kĩ ngươi, không thể để con rồng khác phát hiện ra ngươi." Giang Tự Bạch học hai tiếng, sau đó liền học không nổi nữa, trực tiếp ngủ ở trong lòng ngực hắc long. Ian ngồi tựa lưng vào giường, ôm tiểu sủng vật vào lòng, nhìn tiểu sủng vật đang ngủ yên bình, lòng hắn mềm nhũn. Hắn phát hiện ra mình thực sự rất thích nhân loại, thậm chí không nỡ ngủ. Chỉ cần nhìn nhân loại ngủ, hắn có thể nhìn cả đêm. Sáng sớm hôm sau, Ian như thường lệ, sáng sớm ra ngoài luyện tập 2 tiếng, sau đó trở về rửa mặt, chuẩn bị đồ ăn sáng cho tiểu sủng vật. Tiểu sủng vật thích trái cây và rau củ nên hắn đã mua rất nhiều loại trái cây rất đắt tiền được vận chuyển từ hành tinh khác về cho tiểu sủng vật ăn. Tuy không có thịt nhưng rau củ quả rất tươi mới và ngọt, hắn mua một ít đồ ăn vặt đặt trên tủ đầu giường, chờ Giang Tự Bạch tỉnh lại là có thể ăn. Cuối cùng, hắn ở trong phòng lắp camera theo dõi, rồi mới đi tới trường. Sau khi Giang Tự Bạch tỉnh lại, giống như trước đánh răng rửa mặt rồi ăn cái gì đó lót dạ, sau đó, khi mở TV, vừa ngửa đầu hắn liền thấy. Tốt lắm, một chiếc camera giám sát mới toanh được đặt phía trên đầu hắn, bây giờ dù hắn có làm gì thì hắc long cũng có thể nhìn thấy được! Giang Tự Bạch im lặng hai giây, sau đó đạp lên thành ghế sofa, quay hướng camera về phía giường ngủ và TV, nhưng không quay được tới chỗ cửa sổ. Sau khi làm xong, hắn vỗ tay, mỉm cười với màn hình rồi bật màn hình TV lên. Quản nó làm gì, nhìn thì cho nhìn thôi, một nhân loại có thể học được ngôn ngữ của long tộc thông qua coi phim hoạt hình mà lại không thể bật TV, có thể à? Chỉ cần đừng cho hắn nhìn ra cửa là được. Hắc long ở bên kia giám sát quả nhiên không hề tức giận, còn vui vẻ nghĩ: "Quả nhiên, Bạch Bạch có chỉ số thông minh rất cao, có thể tự điều chỉnh vị trí của camera, còn có thể bật TV, còn có thể tự mình đánh răng rửa mặt, rất giống với long tộc!" Bên kia, Ngải Tư Khắc cũng cúi đầu kiểm tra trí não trên đường đến trường. Hắn bấm vào màn hình giám sát, điều chỉnh màn hình về kích thước nhỏ nhất rồi nhìn thời gian giống với hai ngày trước, mong chờ sự xuất hiện của nhân loại dễ thương. Hôm nay hắn còn chuẩn bị món cá nướng và một cái bánh ngọt cho tiểu khả ái, nhân loại chắc chắn sẽ thích, hắn rất nóng lòng muốn biết hôm nay nhân loại sẽ tặng gì cho mình. Một bông hoa màu lam? Hoặc một thứ gì khác? Hỏa long Áo Đề Tu khó chịu đi vào trường, hắn đầu tiên là thấy ngân long Ngải Tư Khắc, giống như mọi khi, khi đi ngang qua Ngải Tư Khắc hắn sẽ hừ lạnh một tiếng, phun ra những đốm lửa từ trong mũi. Tuy nhiên, Ngải Tư Khắc lại phớt lờ hắn, thậm chí còn không thèm nhìn hắn, mà cúi đầu nhìn chăm chú trí não. Áo Đề Tu: "......" Áo Đề Tu hừ lạnh: "Tên này đang làm trò gì vậy?" Lần trước hắn bị Ian đánh một trận, trái lại uy hiếp lại không có hiệu quả, mấy ngày nay đều tức giận, các bạn học khác khi nhìn hắn đều lựa chọn đi đường vòng. Áo Đề Tu đi chưa được hai bước, liền thấy Ian cúi đầu nhìn trí não của mình. Áo Đề Tu: "? ? ?" Áo Đề Tu dừng lại, nhìn ngân long đã đi xa, rồi lại nhìn hắc long Ian đứng kế bên. Hắn dừng lại, sờ cằm: "Có bí mật gì mà ngay cả hắn cũng không biết tới vậy?" Chẳng lẽ là hạng mục khảo hạch long tộc đã gửi tới? Hai người bọn họ, một người có phụ thân là tộc trưởng, một người có ông nội có chức vụ ở nội các, đều nhận được tin tức sớm nhất? Vậy vì cái gì hắn lại không biết! Không đúng, cho dù là vậy, bọn họ cũng không nên nhìn chằm chằm trí não như vậy chứ! Áo Đề Tu sờ cằm: "Bọn họ nhất định có bí mật!" Nghe nói Ian đã chuyển nhà, còn ở gần ngân long, hai tên này bình thường ghét nhau mà bây giờ lại trở thành hàng xóm. Áo Đề Tu hừ lạnh: "Đừng để ta phát hiện ra bí mật của các ngươi." Từ nhỏ tới lớn đều bị hai kẻ đó áp chế, Áo Đề Tu không cam lòng. Một ngày nào đó, hắn sẽ thắng hai tên đó! Áo Đề Tu quay người bước đi, hắn không đến trường nữa, định về nhà tìm lão gia tử, kêu bọn họ nghĩ biện pháp, xem có phải có tin tức gì về khảo hạch tốt nghiệp hay không. Trên đường về nhà, lúc bay qua cánh rừng, Áo Đề Tu phát hiện ra một sinh vật cổ quái. Thứ đó từ đầu tới cuối đều có bộ lông màu hồng phấn, trên đỉnh đầu lại là màu đen, cách nó đi đường khá giống với long tộc. Áo Đề Tu nhướng mày, nhận ra điều gì đó không ổn. Hắn do dự một giây, những con rồng mạnh mẽ sẽ không bao giờ sợ bất cứ điều gì. Vì vậy, hắn trực tiếp tăng tốc, "oành" một tiếng, chặn đường đi của đối phương! Giang Tự Bạch giật mình trước người đàn ông to lớn từ trên trời rơi xuống. Hắn sợ hãi đến mức nhảy dựng lên, lùi về phía sau vài bước, tro bụi bay lên làm hắn ho khan một lúc.
Giang Tự Bạch nhận thấy cách hắc long nhìn mình có gì đó không đúng. Hắc long tìm được một bộ phim hoạt hình giáo dục về học ngôn ngữ, sau đó ngồi cạnh Giang Tự Bạch, hắn không trực tiếp ôm Giang Tự Bạch như thường lệ ngồi cách một sải tay, vẻ mặt có chút khẩn trương, hồi hộp, còn mang theo một chút ngại ngùng. [i][con rồng đen thui kia đang suy nghĩ gì đó][/i] Hắn dùng một lại ánh mắt khó hiểu nhìn Giang Tự Bạch, khiến cho cả người Giang Tự Bạch nổi da gà, tên khốn này đang nghĩ cái quái gì vậy? Giang Tự Bạch nhướng mày: "Sao ngươi lại nhìn ta như vậy?" Giang Tự Bạch quấn chăn chặt hơn một chút, sau đó chỉ vào màn hình TV: "Nhanh lên, ta muốn xem cái này." Hắn chỉ vào một bộ phim hoạt hình về giáo dục ngôn ngữ cho trẻ em và ra hiệu cho hắc long mở cho hắn. Bởi vì hắc long nghĩ lung tung, cho nên lúc chạm phải ánh mắt của Giang Tự Bạch, hắn có chút ngượng ngùng. Hắn mở phim hoạt hình, sau đó lặng lẽ ngồi ở bên cạnh Giang Tự Bạch, cùng Giang Tự Bạch xem. Hắn vốn dĩ không có ôm Giang Tự Bạch vào lòng mà chỉ cẩn thận ngồi ở bên cạnh hắn, thỉnh thoảng quan sát tiểu sủng vật. Giang Tự Bạch cũng nhận thấy có điều gì đó không đúng với hắc long, tuy nhiên, ngay khi phim hoạt hình bắt đầu, Giang Tự Bạch đã tập trung vào việc học ngôn ngữ long tộc; Để có thể phổ cập ngôn ngữ cho trẻ nhỏ chỉ dựa vào một số từ đơn giản, chẳng hạn như thực vật, động vật, rau củ quả, tháng và mùa, việc giải thích bằng hình ảnh và nhân vật hoạt hình rất dễ hiểu, năng lực học tập của Giang Tự Bạch rất tốt, trải qua một tiếng đồng hồ hắn đã có thể biết được 20 hoặc 30 từ. Hắn ôn lại những từ đã được học vào buổi sáng một lần, buổi tối một lần, sau đó lại học một số từ mới, khi gặp những từ khó nhớ, hắn liền lấy bút viết sao cuốn sổ của mình, ghi chép nó theo phiên âm của mình, dù sao hiện tại hắn cũng rảnh mỗi ngày, có rất nhiều thời gian để học. Mỗi ngày hắc long trở về, đều sẽ ôm tiểu sủng vật vào ngực chơi đùa, nhưng hôm nay cả đêm hắn cũng không ôm tiểu sủng vật, tiểu sủng vật cũng không chủ động làm nũng với hắn! Ban đầu hắc long còn cảm thấy xấu hổ vì suy nghĩ của mình, nhưng bây giờ hắn hoàn toàn có thể biết được mình bị tiểu sủng vật phớt lờ, hắc long nhất thời cảm thấy khó chịu. Hắn nhìn tiểu sủng vật đang chăm chỉ học tập, không vui đi tới, hai tay khéo léo ôm tiểu sủng vật vào lòng, trầm giọng nói: "Ngươi thật vô tâm, đêm nay ta còn chưa ôm ngươi, ngươi cũng không biết tìm ta làm nũng, cũng không dính lấy ta? Đúng là tiểu bại hoại." Giang Tự Bạch dựa vào cơ ngực rắn chắc của hắc long, cảm giác có chút cứng ngắc không thoải mái, hắn điều chỉnh tư thế một chút, dựa cổ vào cánh tay rắn chắc của hắc long, gác chân lên cánh tay còn lại của hắc long, ung dung thoải mái quấn chăn xem TV. Ian: "......" Ian cam chịu ngồi ở bên giường, đưa tay nhẹ nhàng v.uốt v.e tiểu sủng vật, bất đắc dĩ nói: "Thật là một vật nhỏ vô tâm." Tuy nhiên, Ian bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề này. Ví dụ, bạn có nên đưa sủng vật của mình đi kiểm tra chỉ số IQ của nó xem có cao bằng rồng hay không, hoặc bạn có thể mua một chương trình học tập trực tuyến cho sủng vật của mình, ví dụ như ngôn ngữ học, vân vân...... Quan trọng hơn, hắn đang nghiêm túc xem có nên đưa tiểu sủng vật đến bệnh viện kiểm tra một chút hay không, nhìn xem nhân loại có thể kết đôi với rồng được hay không, nếu có thể, điều đó chứng minh Bạch Bạch có thể trở thành bạn đời của rồng! Đây là việc lớn, rồng bình thường sẽ không có khả năng mang sủng vật của mình đi làm loại kiểm tra này. Thử nghĩ một chút, một con rồng sắp trưởng thành, đối mặt với sự khác biệt và sự nổi tiếng trong số những người khác phái, một ngày trước khi anh ta trưởng thành, mang sủng vật của mình đến bệnh viện, nói rằng muốn làm kiểm tra độ xứng đôi của sủng vật với long tộc! Ian suy nghĩ một chút, cảm thấy mình sắp bị phụ thân tát chết. Ian hơi cúi đầu nhìn tiếu sủng vật đang nghiêm túc học ngôn ngữ của long tộc, tiểu sủng vật mắt đen tóc đen, làn da trắng nõn, môi hồng răng trắng, xinh đẹp giống như búp bê, hắn làm theo hướng dẫn của TV học những từ đơn trước, giọng nói nhẹ nhàng khoan khoái lại có chút dịu dàng, hoàn toàn khác với cách phát âm cứng ngắc của long tộc. Rất êm tai, cũng thực đáng yêu. Bạch Bạch cùng sủng vật khác cũng không giống nhau. Ian nghĩ thầm, dù sao hàng xóm cách vách nuôi rắn cũng không nói được long ngữ, hàng xóm phía bên cạnh nuôi báo càng không thể có khả năng coi phim hoạt hình để học tập. Ian nhẹ nhàng đưa tay chạm vào khuôn mặt của tiểu sủng vật, tiểu sủng vật khẽ cau mày nghiêng đầu, tránh tay của hắn, như thế nó không thích sự đụng chạm của hắn. Tuy rằng bị ghét bỏ, nhưng trong lòng Ian lại rất vui vẻ: "Bạch Bạch, chờ ngươi học được long ngữ, ta sẽ đưa ngươi đi bệnh viện kiểm tra." Giang Tự Bạch đang chăm chú học tập, lỗ tai có chút giật giật, quay đầu liếc nhìn hắc long, bệnh viên? Có phải vừa nãy tên này mới vừa nói bệnh viện không? Tại sao phải đến bệnh viện? Không phải đem hắn đi nghiên cứu giải phẫu đúng không? Ian nhìn thấy tiểu sủng vật quay đầu lại nhìn mình, mắt lập tức sáng lên, vui vẻ nghiêng người qua "bẹp" một tiếng, hôn một cái thật mạnh vào mặt tiểu sủng vật, vui vẻ nói: "Tiểu bại hoại, chính ra ngươi còn có chút lương tâm, còn biết quay đầu lại nhìn ta." Giang Tự Bạch: "......" Giang Tự Bạch đột nhiên bị hôn bất ngờ, không nói nên lời, lập tức ôm chăn xoa mặt, hung hăng trừng mắt nhìn hắc long, ỷ vào hắc long nghe không hiểu mình nói, liền nói hắn vài : "Ngươi về sau không được hở cái cái là hôn ta, giữa người nuôi sủng vật và sủng vật, ngươi thực sự rất đánh bạo! Ngươi chỉ cần sủng ta đến vô pháp vô thiên là được, còn hôn nhẹ hay những thứ khác, trước tiên phải nói trước, hiểu chưa?" Giang Tự Bạch khoanh tay, lạnh lùng nhìn sang chỗ khác, để hắc long cảm nhận được khí thế của sủng vật của mình một chút! Ian cho rằng biểu cảm của tiểu sủng vật rất sống động, giọng nói của nhân loại cũng rất êm tai. Hắn thực sự nhịn không được! Ian ôm chặt tiểu sủng vật hơn: "Bạch Bạch, nhân loại các ngươi thật đáng yêu, càng đáng yêu hơn nhân ngư, còn xinh đẹp hơn nhân ngư." Hắn nói xong, còn lầm bầm: "Ta nhất định phải giấu kĩ ngươi, không thể để con rồng khác phát hiện ra ngươi." Giang Tự Bạch học hai tiếng, sau đó liền học không nổi nữa, trực tiếp ngủ ở trong lòng ngực hắc long. Ian ngồi tựa lưng vào giường, ôm tiểu sủng vật vào lòng, nhìn tiểu sủng vật đang ngủ yên bình, lòng hắn mềm nhũn. Hắn phát hiện ra mình thực sự rất thích nhân loại, thậm chí không nỡ ngủ. Chỉ cần nhìn nhân loại ngủ, hắn có thể nhìn cả đêm. Sáng sớm hôm sau, Ian như thường lệ, sáng sớm ra ngoài luyện tập 2 tiếng, sau đó trở về rửa mặt, chuẩn bị đồ ăn sáng cho tiểu sủng vật. Tiểu sủng vật thích trái cây và rau củ nên hắn đã mua rất nhiều loại trái cây rất đắt tiền được vận chuyển từ hành tinh khác về cho tiểu sủng vật ăn. Tuy không có thịt nhưng rau củ quả rất tươi mới và ngọt, hắn mua một ít đồ ăn vặt đặt trên tủ đầu giường, chờ Giang Tự Bạch tỉnh lại là có thể ăn. Cuối cùng, hắn ở trong phòng lắp camera theo dõi, rồi mới đi tới trường. Sau khi Giang Tự Bạch tỉnh lại, giống như trước đánh răng rửa mặt rồi ăn cái gì đó lót dạ, sau đó, khi mở TV, vừa ngửa đầu hắn liền thấy. Tốt lắm, một chiếc camera giám sát mới toanh được đặt phía trên đầu hắn, bây giờ dù hắn có làm gì thì hắc long cũng có thể nhìn thấy được! Giang Tự Bạch im lặng hai giây, sau đó đạp lên thành ghế sofa, quay hướng camera về phía giường ngủ và TV, nhưng không quay được tới chỗ cửa sổ. Sau khi làm xong, hắn vỗ tay, mỉm cười với màn hình rồi bật màn hình TV lên. Quản nó làm gì, nhìn thì cho nhìn thôi, một nhân loại có thể học được ngôn ngữ của long tộc thông qua coi phim hoạt hình mà lại không thể bật TV, có thể à? Chỉ cần đừng cho hắn nhìn ra cửa là được. Hắc long ở bên kia giám sát quả nhiên không hề tức giận, còn vui vẻ nghĩ: "Quả nhiên, Bạch Bạch có chỉ số thông minh rất cao, có thể tự điều chỉnh vị trí của camera, còn có thể bật TV, còn có thể tự mình đánh răng rửa mặt, rất giống với long tộc!" Bên kia, Ngải Tư Khắc cũng cúi đầu kiểm tra trí não trên đường đến trường. Hắn bấm vào màn hình giám sát, điều chỉnh màn hình về kích thước nhỏ nhất rồi nhìn thời gian giống với hai ngày trước, mong chờ sự xuất hiện của nhân loại dễ thương. Hôm nay hắn còn chuẩn bị món cá nướng và một cái bánh ngọt cho tiểu khả ái, nhân loại chắc chắn sẽ thích, hắn rất nóng lòng muốn biết hôm nay nhân loại sẽ tặng gì cho mình. Một bông hoa màu lam? Hoặc một thứ gì khác? Hỏa long Áo Đề Tu khó chịu đi vào trường, hắn đầu tiên là thấy ngân long Ngải Tư Khắc, giống như mọi khi, khi đi ngang qua Ngải Tư Khắc hắn sẽ hừ lạnh một tiếng, phun ra những đốm lửa từ trong mũi. Tuy nhiên, Ngải Tư Khắc lại phớt lờ hắn, thậm chí còn không thèm nhìn hắn, mà cúi đầu nhìn chăm chú trí não. Áo Đề Tu: "......" Áo Đề Tu hừ lạnh: "Tên này đang làm trò gì vậy?" Lần trước hắn bị Ian đánh một trận, trái lại uy hiếp lại không có hiệu quả, mấy ngày nay đều tức giận, các bạn học khác khi nhìn hắn đều lựa chọn đi đường vòng. Áo Đề Tu đi chưa được hai bước, liền thấy Ian cúi đầu nhìn trí não của mình. Áo Đề Tu: "? ? ?" Áo Đề Tu dừng lại, nhìn ngân long đã đi xa, rồi lại nhìn hắc long Ian đứng kế bên. Hắn dừng lại, sờ cằm: "Có bí mật gì mà ngay cả hắn cũng không biết tới vậy?" Chẳng lẽ là hạng mục khảo hạch long tộc đã gửi tới? Hai người bọn họ, một người có phụ thân là tộc trưởng, một người có ông nội có chức vụ ở nội các, đều nhận được tin tức sớm nhất? Vậy vì cái gì hắn lại không biết! Không đúng, cho dù là vậy, bọn họ cũng không nên nhìn chằm chằm trí não như vậy chứ! Áo Đề Tu sờ cằm: "Bọn họ nhất định có bí mật!" Nghe nói Ian đã chuyển nhà, còn ở gần ngân long, hai tên này bình thường ghét nhau mà bây giờ lại trở thành hàng xóm. Áo Đề Tu hừ lạnh: "Đừng để ta phát hiện ra bí mật của các ngươi." Từ nhỏ tới lớn đều bị hai kẻ đó áp chế, Áo Đề Tu không cam lòng. Một ngày nào đó, hắn sẽ thắng hai tên đó! Áo Đề Tu quay người bước đi, hắn không đến trường nữa, định về nhà tìm lão gia tử, kêu bọn họ nghĩ biện pháp, xem có phải có tin tức gì về khảo hạch tốt nghiệp hay không. Trên đường về nhà, lúc bay qua cánh rừng, Áo Đề Tu phát hiện ra một sinh vật cổ quái. Thứ đó từ đầu tới cuối đều có bộ lông màu hồng phấn, trên đỉnh đầu lại là màu đen, cách nó đi đường khá giống với long tộc. Áo Đề Tu nhướng mày, nhận ra điều gì đó không ổn. Hắn do dự một giây, những con rồng mạnh mẽ sẽ không bao giờ sợ bất cứ điều gì. Vì vậy, hắn trực tiếp tăng tốc, "oành" một tiếng, chặn đường đi của đối phương! Giang Tự Bạch giật mình trước người đàn ông to lớn từ trên trời rơi xuống. Hắn sợ hãi đến mức nhảy dựng lên, lùi về phía sau vài bước, tro bụi bay lên làm hắn ho khan một lúc.
Danh Sách Chương: