Két...
"Phu nhân, ngài có tiện thuật lại những lời vừa rồi thêm lần nữa không?"
Két...
Két...
"... Có thể, nhưng xin... xin cậu ngàn vạn lần đừng nói cho bất kì ai khác, đặc biệt là chồng tôi, còn có con gái tôi nữa!"
"Tôi đã hiểu, vậy... có thể bắt đầu được chưa?"
"Hết thảy đều bắt nguồn từ một cú điện thoại. Người gọi là em gái tôi, thời gian là vào đêm của 3 ngày trước. Trạng thái của em ấy lúc đó rất kì quái, hàm răng cứ đánh cầm cập vào nhau, âm thanh thì như từ trong cổ họng cố gắng sắp xếp từ ngữ từng chút một từng chút một. Tôi hỏi nó có phải cơ thể không thoải mái hay không, nó không trả lời tôi, chỉ là không ngừng nhắc đi nhắc lại việc gần đây nó mơ thấy một giấc mộng."
"Giấc mộng?"
"Đúng, là mộng. Nó nói đoạn thời gian gần đây thường hay mơ thấy bản thân thức dậy giữa đêm, sau đó rời giường, từ gác lửng men theo cầu thang đi xuống, cuối cùng ngừng trước một cánh cửa ở tầng hầm. Rất chân thực, đặc biệt chân thực, chân thực đến nỗi... không giống một giấc mơ."
"Nhưng em gái của ngài vẫn như cũ dùng giấc mơ để hình dung nó, vì cái gì?"
"Bởi vì... trong nhà của nó căn bản không có tầng hầm! Càng đáng sợ hơn là lúc đối diện với cánh cửa xa lạ đó, nó lại có một loại xúc động muốn mở ra."
"Kết quả thế nào?"
"Em ấy mất tích rồi, vào ngay cái đêm nó gọi điện cho tôi."
"Vì vậy, hôm nay ngài tìm tôi là muốn..."
"Bác sĩ Giang!"
"Ừm... Ngài nói."
"Tôi cũng đã mơ thấy một cánh cửa, vào ngày hôm qua."
...
Tắt bút ghi âm trong tay, căn phòng không hẳn là lớn rơi vào trong sự yên lặng.
Giang Thành ngồi trước bàn công tác, đôi mắt rủ xuống, trên bàn đang bày một phần báo chiều Dung Thành cùng ngày.
"Thông báo tìm người: Hồ Yến , nữ, 47 tuổi, thân cao 160, mặt chữ nhật, làn da tương đối trắng, khoảng thời gian gần đây do tinh thần không tốt nên bà ấy đã bỏ nhà đi vào khuya ngày 13, lúc bỏ đi mặc bộ đồ ngủ chất lụa màu hồng nhạt, hi vọng người biết tin..."
Tầm mắt lại nhảy sang phương thức liên hệ, ở vị trí lệch về trái một chút trên thông báo tìm người có in một tấm hình, trên tấm hình là một người phụ nữ đã lớn tuổi.
Cũng là người phụ nữ ngày hôm qua đến tìm hắn, tiếp nhận ghi âm.
Giang Thành không có thói quen đọc báo, báo là do cảnh sát mang lại, đại khái là vào 1 tiếng trước.
Bọn họ dựa theo manh mối, biết trước khi Hồ Yến mất tích 1 ngày đã từng đến đây.
Hắn đúng sự thực trần thuật lại trạng thái tinh thần của Hồ Yến, còn có cố sự bà ấy đem đến.
Cũng đem cả bản ghi âm được sự cho phép ghi lại của Hồ Yến giao ra luôn.
Sau khi hai vị cảnh sát một nam một nữ ghi chép xong xuôi, liền mang theo ghi âm rời đi, trong đó nữ cảnh sát - tết bím tóc đuôi ngựa gọn gàng - không khỏi xoay đầu nhìn Giang Thành nhiều thêm mấy lần.
Người đàn ông có số tuổi xấp xỉ với cô dường như biểu hiện có chút quá mức bình tĩnh, bất luận tiếp nhận hỏi dò, hay là trần thuật lại cố sự không thể tưởng tượng đó.
Sau khi đứng dậy lịch sự đưa tiễn, Giang Thành ngồi trở về vị trí của mình.
Tiếng đánh bàn phím lanh lảnh không ngừng vang lên, mọi thứ đều đang được tiến hành có thứ tự như thường.
Sắc đêm dần dày, ráng chiều bảy màu ở nơi xa từng chút một sáng lên.
Giang Thành liếc nhìn thời gian ở dưới góc phải màn hình máy tính, đứng dậy, đi đến trước cửa phòng làm việc, trước đóng lại cửa thủy tinh bên ngoài, tiếp đó mới đóng cửa trong đây, sau cùng khóa trái.
Hắn làm xong hết những chuyện này mới tranh thủ được chút thì giờ làm cho mình một tách cà phê.
Bưng tách cà phê đến cạnh ghế sofa rồi ngồi xuống.
Sofa là được chuẩn bị cho khách hàng đến gian phòng làm việc của hắn, Hồ Yến ngày hôm qua, còn có hai vị cảnh sát 1 tiếng trước nữa, đều từng ngồi ở đây.
Sofa vốn sáng bóng bị ngồi nhiều đến độ lớp da đã trở nên không rõ ràng, chỗ tay ghế càng là xuất hiện nhiều nếp gấp.
Giang Thành thò tay vào khe hở ở giữa tay vịn sofa, ngựa quen đường cũ lấy ra một cây bút ghi âm.
Đèn tín hiệu đại biểu đã bắt đầu sáng lên, sau khi ngón trỏ nhẹ nhàng gạt vài cái, giọng nói của cảnh sát từ trong đó truyền ra.
Ngay sau đó là giọng nói của bản thân.
Giang Thành một bên nghe, một bên miệng nhỏ nhấp ngụm cà phê.
Uống hết một tách cà phê, đoạn đối thoại giữa hắn và cảnh sát cũng kết thúc, mãi cho đến khi từ trên sofa ngồi dậy, trên mặt hắn cũng không có xuất hiện biểu tình đặc biệt gì.
Tách cà phê dùng nước sạch rửa qua úp ngược trên giá hong cho khô, lau khô tay, đi đến bàn công tác.
Lúc đi ngang qua ghế sofa thuận tay cầm theo cả bút ghi âm.
Công việc làm ăn gần đây không coi là tốt, lần ghi âm cuối cùng là của người phụ nữ tên Hồ Yến, Giang Thành có ấn tượng rất sâu với bà ấy.
Cố sự mà bà ấy nói qua tất nhiên ly kì khác thường, nhưng đối với Giang Thành đã tiếp xúc nhiều các bệnh nhân mắc chứng vọng tưởng từ nhẹ đến trung bình mà nói, hắn càng để tâm đến tính hoàn chỉnh của cố sự này hơn.
Từ góc độ của hắn, với những người bệnh thông thường sẽ có tính sai biệt nào đó trong câu chuyện phóng đại của mình mà kết quả vẫn luôn là hi vọng đạt được sự quan tâm từ người khác, sau đó tiến tới sự mơ hồ, thậm chí xem nhẹ bỏ qua chi tiết không giống nhau.
Lời miêu tả của Hồ Yến tương đối hoàn chỉnh, chi tiết cũng được xử lý đúng chỗ, trong giấc mộng của chính Hồ Yến, bà ấy thậm chí nhớ được lúc xuống cầu thang, không chú ý giẫm phải dép lê lông nhung của cô con gái.
Cảnh sát đến thăm hỏi cũng mang lại vài tin tức mới cho Giang Thành.
Trong lúc bọn họ đang trao đổi với nhau cũng đã từng mịt mờ hoài nghi sự mất tích của Hồ Yến phải chăng có liên quan đến một người họ hàng, mà trong câu chuyện của Hồ Yến, em gái bà ấy còn mất tích trước bà ấy.
Dưới sự chứng thực của hai bên, chuyện em gái Hồ Yến mất tích hẳn là có thể tin.
Vả lại, theo thông báo tìm người do người nhà Hồ Yến đăng lên, có nói rõ Hồ Yến lúc rời nhà vào đêm khuya chỉ mặc bộ đồ ngủ, còn là một bộ đồ tơ lụa mỏng manh.
Tiết mùa cuối thu, Giang Thành dựa vào sự nhận thức của bản thân đối với đương sự, cho rằng bà ấy không giống như người sẽ làm ra chuyện ngu xuẩn như thế.
Kết hợp với vụ mất tích ly kì của Hồ Yến, cùng với người em gái mất tích trước đó, Giang Thành cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.
Vì vậy...
Vì vậy...
Vì tiết kiệm tế bào não để ứng đối với việc làm ăn có thể đến vào ngày mai, cùng với collagen trên mặt, sau khi Giang Thành đắp xong một cái mặt nạ, vội vàng qua quýt mà đi ngủ.
Phòng làm việc của hắn được chia thành 2 tầng trên dưới, một tầng dùng để đón tiếp khách hàng, gác lửng phía trên tự nhiên mà trở thành không gian sinh hoạt của hắn.
Đại khái là khoảng ba mươi mấy mét vuông, hắn vẫn dám mạnh mẽ ngăn cách làm thành hai căn phòng.
Dọc theo cầu thang chật hẹp đi lên là phòng sinh hoạt thường ngày, lại đi sâu vào trong là phòng ngủ.
Phòng ngủ không có giường, chỉ có một đệm mỏng lót trên sàn nhà.
Giờ phút này đây Giang Thành đang nằm giữa tấm đệm, chăn kéo đến quai hàm, chuẩn bị cho một giấc ngủ đầy kỹ lưỡng.
Cũng không biết ngủ được bao lâu, Giang Thành trên tấm đệm đột ngột mở mắt ra.
Hắn trừng mắt nhìn thẳng vào trần nhà, hai tròng mắt từ từ tan rã, một lát sau, lại thình lình co lại thành một đường chỉ.
Nửa thân trên rời khỏi đệm, chậm rãi ngồi dậy.
Sao lại thế này...?
Hắn đã có thể suy nghĩ rõ ràng, cảm nhận được sự trả lời của mỗi một chỗ ở khắp tứ chi, nhưng duy nhất việc khống chế cỗ thân thể này là không được.
Cảm giác sợ hãi xa lạ từ đáy lòng trào ra, tựa như... có gì đó đã được mở ra.
Đầu tiên là chân trái rời khỏi đệm, tiếp sau đó là chân phải, hắn đứng dậy, động tác máy móc cứng nhắc.
Ngay lúc đại não còn đang điên cuồng tìm cách, thân thể hắn, lại bắt đầu tự ý di chuyển.
Đi về trước.
Chân trái, chân phải, chân trái, chân phải.
Một bước, hai bước...
Trông như một cái xác không hồn đi về phía cửa phòng ngủ.
Lúc sau nữa là phòng khách.
Sau cùng men theo cầu thang gỗ, từng bước một xuống lầu.
Vốn cái cầu thang xưa cũ luôn két kẹt không ngừng vậy mà lại không tạo ra chút tiếng động nào.
Không chỉ là cầu thang, Giang Thành sau khi giật mình tỉnh giấc cũng căn bản không hề nghe thấy bất cứ âm thanh gì.
Tựa như một đêm vắng lặng chết chóc.
Con ngươi trong phạm vi có hạn xoay vòng, cục diện bây giờ không thể nghi ngờ là vừa quỷ dị mà lại nguy hiểm nữa.
Xuyên qua màn đêm cách trở, hoàn cảnh vốn thân thuộc cũng trở nên xa lạ vô cùng.
Theo một bước cuối cùng được hạ xuống, hắn nhìn thấy trước mặt đang đứng sừng sững một cánh cửa.
Thuần một màu đen.
Cánh cửa được khảm trong vách tường.