"Đó có phải là của cô gái chịu ngược đãi hay không?" Cô gái thanh thuần phân tích nói: "Cô ấy chịu hết mọi ngược đãi mà chết, oán khí không tan nên hóa thành lệ quỷ, người vào rạng sáng giết chết ông chú trung niên chính là cô ấy."
Trước mắt mà xem, thì sự phân tích của cô gái thanh thuần coi như hợp lý.
"Có khả năng là vậy, chẳng qua chúng ta còn cần thêm vài chứng cứ," Tráng hán sau khi từ trong nhà vệ sinh đi ra thì khí thế đã yếu đi khá nhiều, thậm chí có thể thấy được mồ hôi lạnh tinh mịn trên trán của gã.
Giang Thành hiểu rõ, gã thực chất không hề bình tĩnh như vẻ ngoài.
"Trước đi ăn cơm đi," Có người đề nghị.
Cái chuyện làm cơm thì đã giao hẳn cho một mình cậu béo, cô gái thanh thuần chỉ phụ giúp rửa rau.
Qua không bao lâu đã có một bàn đồ ăn mùi thơm phưng phức được làm xong, mặc dù dưới cái hoàn cảnh này mọi người vẫn là ăn hết bàn đồ ăn một chút cũng không còn, từ đó có thể tưởng tượng được tay nghề của cậu béo.
"Cậu là đầu bếp?" Tráng hán uống một ngụm canh nóng, cũng theo đó mà nhìn khuôn mặt to bự của cậu ta ngày càng thuận mắt hơn rất nhiều.
"Không phải," Cậu béo gãi đầu, ngượng ngùng nói: "Ừm chắc do chạy khắp nơi, công việc gì cũng làm qua, cái gì cũng biết được chút chút."
"Mọi người đang làm nghề gì? Chúng ta có thể gặp nhau tại đây cũng coi như là duyên phận," Tráng hán đặt chén xuống, ánh mắt cũng nhu hòa hơn rất nhiều, "Tôi tên Phàn Lực, là một vệ sĩ."
"Tôi... tôi tên Tạ Vũ, làm việc ở công ty bảo hiểm," Nam văn thư nhỏ giọng nói.
"Tôi tên Trần Hiểu Manh, đang học đại học, chuyên ngành Pháp Luật," Cô gái thanh thuần giới thiệu bản thân.
Đến lượt của người phụ nữ có nốt ruồi bên miệng, vốn còn cho rằng cô ta chẳng thèm ngó tới, nhưng giọng nói chậm rì rì lại vang lên, " Mọi người gọi tôi là chị Huyên là được, tôi lớn hơn mọi người nhiều, nghề nghiệp thì..." Cô ta nở một nụ cười khó hiểu, "Bán hàng thôi."
Mọi người đều dùng ánh mắt không thể nói mà nhìn cô ta, khí tràng trên người phụ nữ này toát ra ngoài tuyệt không phải là một tiểu thương bình thường có được, mà rốt cuộc từ "hàng" cô ta đang nói là ám chỉ điều gì, trong đó e rằng cũng ẩn chứa nhiều bí ẩn.
Nhưng không ai xoắn xuýt lâu với cái vấn đề này, bọn họ đồng loạt hướng mắt sang Giang Thành, mức độ tò mò của mọi người đối với hắn thậm chí còn vượt qua người phụ nữ tự xưng là chị Huyên kia.
Phần trên Giang Thành thẳng tắp, trang trọng nói: "Tôi tên Hách Suất, là một người mẫu nam."
"Anh là người mẫu?" Cô gái thanh thuần dường như không tin lắm, "Làm ở Công ty Điện ảnh và Truyền hình ư?"
Giang Thành chậm rãi xoay đầu sang, dùng ánh mắt như có thâm ý liếc mắt nhìn cô, "Tôi làm ca đêm ở KTV."
Mọi người đều dùng một loại ánh mắt vô cùng kinh ngạc nhìn hắn, nhưng không ai phát biểu bình luận gì, mỗi một người đều có quyền lợi tự mình chọn một cái nghề, huống hồ hơn là bọn họ cảm thấy Giang Thành cũng thật có điều kiện thân thể để làm cái đó.
Ban ngày ở cái thế giới của bọn họ đang tồn tại này dường như đặc biệt ngắn ngủi, sau khi mấy người bọn họ vừa trò chuyện thêm vài lời, thì sắc trời cư nhiên lần nữa tối dần đi.
Tráng hán đi đến cạnh cửa sổ hướng mắt nhìn ra ngoài, khi đi trở về nói: "Không phải trời muốn mưa, là bầu trời thật sự tối cơ đấy."
Như lời gã đã nói, nửa tiếng sau, màn đêm lần nữa giáng lâm.
Cả đám ngồi vây quanh cạnh lò sưởi trong phòng khách, một bên sưởi ấm, một bên phân tích những manh mối đang có trong tay.
Vì sự an toàn là hàng đầu, ban ngày bọn họ đã chuyển một phần củi gỗ trong nhà kho đến phòng khách, như vậy sẽ không vì đến nỗi lúc đêm đen không đủ củi phải đi lấy lần nữa.
Vị trí cậu béo ngồi gần với đống củi nhất, lúc này đang thỉnh thoảng vứt vào trong đó một thanh.
Lửa cháy rất vượng, làm mặt của mọi người ánh lên một màu đỏ au.
Trần Hiểu Manh vẫn còn kiên trì với cách nghĩ trước đó, cảm thấy còn có thành viên khác trong gia đình này ngược đãi cô gái, cuối cùng dẫn đến cái chết thảm của cô, quỷ trong căn biệt thự này chính là cô con gái của gia đình 4 người.
Cô ấy dường như có chút chấp niệm với loại quan điểm này, mỗi lần nói đến cảm xúc đều trở nên kích động, khác một trời một vực với dáng vẻ dịu dàng trước đó.
Liên tưởng đến chuyên ngành của cô ấy là pháp luật, Giang Thành cảm thấy đây có lẽ một cô gái có chuyện xưa.
Sau mấy vòng thảo luận không có tiến triển mới gì, ngược lại có người đã bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài, xem ra đêm qua không ngủ ngon cũng không chỉ có mình Giang Thành.
Phàn Lực đứng lên, hoạt động đôi chân có phần hơi tê tê, đề nghị nói: "Đi ngủ trước vậy."
Lời đề nghị của gã rất nhanh nhận được nhiều sự tán đồng.
Bởi ông chú trung niên không rõ làm sao mà chết ở tầng 1, vì vậy mọi người quyết định đêm nay ngủ ở tầng 2.
Tạ Vũ nhỏ giọng nói với mọi người rằng có thể ở cùng nhau được không, như vậy mới an toàn, nhưng lời còn chưa dứt đã bị chị Huyên phủ định, cô ta nói làm vậy có thể sẽ bỏ lỡ cái gì đó.
Tạ Vũ trừng to hai mắt đầy sợ hãi, nhưng cuối cùng cũng không ai hỏi chị Huyên cái gì trong lời cô ta nói rốt cuộc đang chỉ đến gì.
Tuy nói như vậy, nhưng mọi người vẫn rất ăn ý với nhau thầm tránh phòng ngủ của cô con gái ra.
Dự định phân thành 2 nhóm, một nhóm ngủ ở phòng cậu con trai, nhóm còn lại ngủ ở phòng ngủ chính.
Chị Huyên và Trần Hiểu Manh đều là con gái, tự nhiên sẽ ở cùng nhau, các cô chọn phòng ngủ chính tầng 2, cũng chính là gian phòng của nam nữ chủ nhân nhà này, đêm qua họ cũng ngủ ở đây.
Cậu béo chết sống gì cũng muốn ở chung phòng với Giang Thành, vì thế Giang Thành cùng cậu ta đi vào phòng ngủ của cậu con trai.
Tiếp đó chỉ còn lại Phàn Lực và Tạ Vũ, nhìn ra được bọn họ đều muốn ở cùng phòng với bọn chị Huyên, dù sao hai người có kinh nghiệm hơn, đi theo bọn họ xác suất sống sót cũng cao hơn đôi chút.
Cuối cùng chị Huyên và Trần Hiểu Manh trải qua trao đổi với nhau vẫn là chọn Phàn Lực, sau khi ba người đi vào phòng đóng cửa lại.
Trên hành lang chỉ còn dư lại mình Tạ Vũ lẻ loi trơ trọi.
Một luồng âm phong thổi đến, làm anh ta bất giác ôm chặt lấy bản thân, trên cánh tay sởn lên từng mảng từng mảng da gà.
Anh ta trót lọt đi đến trước cửa phòng ngủ của bọn Giang Thành, tốc độ gõ cửa ngày càng nhanh.
Bang bang bang!
"Là tôi, mau mở cửa đi!"
Giang Thành một bên chậm như rùa kiểm tra căn phòng, một bên không để tâm mà đáp lời: "Anh trước đó không phải muốn ném một mình tôi vào nhà vệ sinh sao? Anh tự đi vào phòng cách vách ngủ đi."
Tạ Vũ dán mắt vào cánh cửa cách vách đang để lại một khe hở kia, cửa đang rung rung theo gió nhẹ khe khẽ thổi, tựa như ngay khoảnh khắc sau đó sẽ có thứ gì đó xông ra ngoài.
Đó là phòng ngủ của cô con gái.
Tạ Vũ bị doạ giật mình một cái, xoay người khóc lóc cầu xin lòng thương xót: "Xin lỗi, là tôi sai! Tôi không nên nói như thế, cầu cậu tha thứ cho tôi!"
Sau khi đã kiểm tra toàn bộ căn phòng một lượt, Giang Thành mới yên tâm ngồi xuống, tiện tay vặn mở một chai nước khoáng mới, nhấp ngụm nước thanh mát, vô cùng ngả ngớn mà hướng người ngoài cửa hỏi: "Anh gọi tôi là gì?"
"Hách Suất*! Hách Suất!"
Giang Thành híp mắt khoan khoái.
"Hách Suất! Hách Suất!"
Cậu béo: "..."
*Đồng âm với từ 好帅: Thật đẹp trai, đẹp trai quá,...
"Phù -----" Giang Thành thỏa mãn thở hắt ra, sau đó gật đầu ra hiệu, cậu béo sau cửa nhận được tín hiệu bèn mở cửa.
Cửa vừa mở, Tạ Vũ như một cơn gió lủi vào, sau đó một tiếng "bang" đóng cửa lại.
Có chuyện xảy ra vừa rồi, Tạ Vũ thở mạnh cũng không dám, vô cùng thành thật cuộn mình trong một góc phòng, sợ gây phiền đến Giang Thành khiến mình bị ném ra ngoài.
"Anh," Giang Thành hất hàm, nói với Tạ Vũ, "Đi lên giường."
"Tôi, ngủ giường?" Tạ Vũ lộ ra biểu tình không thể tưởng tượng nổi.
Đây là phòng ngủ một người, giường cũng là giường cho một người bình thường mà thôi, cũng chính là nói trong 3 người bọn họ chỉ có 1 người có thể ngủ trên giường.
Hai người kia hoặc là ngả ra đất nghỉ, hoặc là chiếm sofa.