• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dưới sofa xa hoa là tấm thảm trải sàn bằng da lông dày, còn lò sưởi ở cách đó không xa bên trong là một màu tối như hũ nút, tựa như có một phần củi gỗ sau khi đốt cháy để lại tro tàn.

Sắc đêm đã tiếp quản thế giới này, bọn họ vốn không thể thấy rõ ràng như vậy, nhưng đèn treo thủy tinh trên đầu vẫn còn đang sáng, ánh sáng chiết xạ ra cắt những khách đến thăm thành từng mảnh nhỏ.

Căn biệt thự này còn có điện lực đang cung cấp cho nó.

"Trước nhìn xem chung quanh," Tráng hán thu lại tầm nhìn của mình với đèn treo, "Cùng nhau đi, đừng tách ra."

Bọn họ rất nhanh phát hiện ra số lượng lớn đồ ăn trong tủ đá phòng ăn, bao gồm có rau cải, gạo và mì, thịt các loại, thậm chí còn có chút ít đồ ăn vặt, ở nơi sâu nhất còn đặt một rổ trứng gà.

Nhìn trông rất tươi mới, như mới 1 tiếng trước có người đặt vào.

Nhưng căn cứ vào bụi bặm trên đất mà xem, chuyện đó căn bản là không thể.

Mà điểm chú ý của mọi người rõ ràng không phải nằm ở đây, tráng hán nhìn đống đồ ăn, trên mặt thế mà không có biểu tình gì gọi là bất ngờ, sau một lúc lâu thì nói rằng ít nhất chúng ta sẽ không bị đói chết.

Sau lưng truyền đến tiếng nước ào ào, Giang Thành xoay đầu sang, phát hiện người phụ nữ có nốt ruồi bên miệng vặn mở vòi nước, có dòng nước sạch chảy ra.

Sau khi cô ta đóng lại vòi nước thì xoay người nhìn sang những người khác, chậm rì rì nói: "Xem ra chúng ta cũng sẽ không bị khát chết."

Ngay sau đó bọn họ lại ở trong một gian phòng nhỏ khuất nẻo cùng loại với phòng trữ tàng tìm được lượng lớn củi gỗ.

Từng đống củi gỗ một được xếp chồng lên nhau chỉnh chỉnh tề tề.

Tầng 2 là nơi để ở, có một phòng ngủ lớn, một phòng sách, cùng với 2 phòng ngủ nhỏ, bên cạnh đó ở đầu cùng của tầng còn có một phòng ngủ bị khóa.

Có thể thấy rõ ràng hai người tráng hán và người phụ nữ đó đều có hứng thú với gian phòng đang bị khóa kia, nhưng cả hai đều ăn ý mà không có dự tính đề xuất phương án muốn phá cửa để đi vào trong đó xem xét.

Cầu thang đi thông lên tầng 3 đã bị một cánh cửa sắt màu đen khóa chặt, tráng hán quơ quơ vài cái, cửa không chút nhúc nhích.

Một hàng người trở lại phòng khách tầng 1.

Mọi người đều đã trải qua hơn nửa ngày trời ở cái thế giới này, đặc biệt là đường sá xa xôi với tai nạn giao thông khiến mọi người lúc này vừa đói vừa lạnh.

Tráng hán đưa ra lời đề nghị là gã sẽ dẫn theo người đàn ông trung niên đi lấy củi gỗ nhóm lửa, còn người phụ nữ, Giang Thành, cậu béo ba người đi nấu cơm, còn cô gái thanh thuần và nam văn thư dọn dẹp phòng ốc.

Giang Thành nhìn chằm chằm vào đám nguyên liệu nấu ăn đầy bàn mà rơi vào mê mang, người phụ nữ cười lạnh một tiếng rồi cũng không xen vào.

Cũng may tên béo là người biết nấu ăn, mọi thứ như trù nghệ, kỹ thật xắt rau gì đó đều tuyệt vời, không được một lát thì đã bưng lên một bàn thức ăn thơm phức, còn rất tri kỷ mà rán cho mỗi người thêm một cái trứng.

Sofa phụ cận phòng khách đã được thu dọn sạch sẽ, mọi người ngồi vây quanh hai bên trái phải lò sưởi, bưng bát ăn cơm.

Lửa trong lò cháy rất vượng, phát ra âm thanh lốp bốp lốp bốp.

Sau khi cơm nước các thứ xong, mọi người tụ lại với nhau bắt đầu trao đổi về nhiệm vụ lần này.

Nhưng trao đổi qua lại một hồi thì cuối cùng gần như trở thành hiện trường cãi nhau của tráng hán và người phụ nữ, đây cũng là chuyện không có cách nào, dù sao nhiệm vụ vừa mới bắt đầu, manh mối cực ít, mà hai người này lại là người có quyền lên tiếng nhất.

Nhìn bộ dạng ngựa quen đường cũ của bọn họ rất rõ ràng đã vượt qua thành công mấy lần nhiệm vụ.

Đêm đã khuya.

Tráng hán cho rằng tất cả mọi người đều nên ngủ trong phòng khách, nhưng người phụ nữ trước sau vẫn kiên trì bảo mọi người hẳn nên ngủ ở phòng ngủ tầng 2, lý do là nơi đó có thể sẽ có manh mối.

Sau cùng hai người cụt hứng bỏ đi, cô gái thanh thuần chọn ở cùng người phụ nữ, hai người đi về phía cầu thang, lúc hai người đang nhanh chân đi đến cầu thang, thì nam văn thư đột nhiên chạy về hướng đó.

Giang Thành đoán rằng hai cái tát của tráng hán đã để lại bóng ma tâm lý trong lòng anh ta.

Cứ như vậy, tráng hán, ông chú trung niên đầu hói, Giang Thành, cậu béo qua đêm ở phòng khách, ba người kia thì đã đi lên phòng ngủ tầng trên rồi.

"Ngu xuẩn!" Tráng hán nhìn theo bóng lưng của mấy người rời đi, thấp giọng mắng một câu.

Đi ngủ trong phòng khách cũng không có gì đáng để chú ý cả, còn lại đều là đàn ông với nhau, tổng cộng có 3 ghế sofa dài, mỗi người một ghế, vừa vặn thừa lại một người gác đêm.

Tráng hán bảo gã sẽ là người gác đầu tiên, tiếp đó từ trong ngực móc ra một cái đồng hồ quả quýt, sau khi mở nắp ra, đặt ở giữa cái bàn nhỏ.

"Bây giờ khoảng chừng là 10 giờ đêm, 6 giờ trời sáng, tổng có 8 tiếng, ở đây vừa vặn có 4 người, mỗi người gác 2 tiếng, như vậy mọi người đều có đủ thời gian nghỉ ngơi sung túc."

Tráng hán vừa chuẩn bị nói tiếp, thì nhìn thấy cậu béo trước mặt đang lấy một loại ánh mắt kì quái nhìn chòng chọc vào đồng hồ quả quýt trên bàn.

"Không cần nhìn nữa, thời gian không chuẩn xác," Gã dừng một chút, giải thích: "Mọi đồng hồ khi mang vào Mộng Giới thì thời gian đều sẽ chạy lung tung, nó bây giờ chỉ có tác dụng duy nhất là tính giờ."

Thời gian hiển thị trên đồng hồ quả quýt là 4 giờ 18 phút, rõ ràng là không khớp với tình hình thực tế.

Xét thấy Giang Thành và cậu béo đều là người mới, tráng hán lại nói nhiều thêm vài câu, báo với họ rằng trong Mộng Giới xuất hiện tình huống đi ngược lại với thường thức khoa học gì đấy là chuyện bình thường.

Điều mà họ cần phải làm là vượt qua đủ loại dị thường, tìm ra manh mối ẩn dấu sau những dị thường ấy, tiến tới phá giải nhiệm vụ, rời khỏi Mộng Giới.

Giang Thành giơ tay lên, tráng hán nhìn sang hắn, hỏi: "Cậu có gì muốn nói sao?"

"Anh nếu đã từ trong Mộng Giới thoát đi, vì cái gì còn quay trở lại?"

"Bởi vì Mộng Giới chỉ có 0 lần với vô số lần, chỉ cần cậu từng mở cánh cửa đó ra, nó sẽ vĩnh viễn đi theo cậu, đến khi cậu chết. Đúng rồi," Tráng hán như nhớ ra chuyện gì, "Danh hiệu đầy đủ của Mộng Giới là Kết giới Ác Mộng."

"Kết giới?"

"Không sai, nó như là một bức tường kết giới ngăn cách hiện thực với hư huyễn, bất luận cậu ở trong Mộng Giới chịu vết thương nặng đến mấy, chỉ cần còn một hơi thở, sau khi nhiệm vụ kết thúc sẽ trở về hiện thực với dáng vẻ hoàn hảo không hao tổn gì," Gã cười khổ một tiếng, "Cái tên này có phải là rất xác đáng không?"

"Vậy làm sao mới có thể triệt để thoát ly Kết giới Ác Mộng này?" Người nói là ông chú trung niên đầu hói, giọng ông ta khàn khàn, cho người ta cảm giác không thoải mái.

Tráng hán liếc mắt nhìn ông ta, mở miệng nói: "Đừng hỏi vấn đề ngu ngốc đó nữa, ông không phải người mới, hẳn phải hiểu rõ vấn đề này cũng tựa như việc chúng ta trước mắt vẫn không có cách nào biết rõ, nắm được vị trí của cái thế giới này rốt cuộc đang nằm ở điểm thời gian nào, đây là một câu hỏi không lời giải."

Mặt ông chú trung niên âm trầm, không nói chuyện nữa.

Giang Thành lần 2 giơ tay lên.

Tráng hán hơi có chút bất đắc dĩ mà nhìn sang hắn, "Cậu cần hỏi gì cứ trực tiếp hỏi, không cần giơ tay."

"Bây giờ hẳn là một ngày nào đó ở cuối tháng 3 đến giữa tháng 9 năm 2006," Giang Thành rất nghiêm túc nói.

Tráng hán ngẩn người, đồng thời sửng sốt còn có ông chú trung niên đang cúi đầu, cậu béo cũng là đầy mặt hoài nghi mà nhìn chằm chằm Giang Thành, không biết trong hồ lô của hắn đang bán thuốc gì.

"Cậu làm sao biết?" Tráng hán hỏi.

Giang Thành không nhanh không chậm mà từ trong túi áo lật ra một cái túi nhỏ, đưa đến một vị trí gần với những người khác, cả bọn thấy rõ đó là một túi bánh mì nhỏ hiệu Vườn Dachshund.

Giang Thanh lật túi bánh mì qua, chỉ vào hàng chữ nhỏ trên mặt: NSX 18/03/2006. HSD trong 6 tháng.

Tiếp đó dưới cái nhìn dõi theo của mọi người xé mở túi ra, xé một miếng bánh mì nhét vào trong miệng, sau một hồi nhai kỹ trong khoang miệng rồi lại từ cổ nuốt xuống, nghĩ chút, nói: "Vị không tệ, còn rất xốp, không có bị ẩm, cân nhắc qua việc nó được bảo quản dưới cái lạnh trong tủ đá như thế, tôi nghĩ thời hạn ước tính còn có thể nâng cao hơn nữa."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK