Xa xa là một bến xe vắng vẻ.
Không có xe, cũng không thấy nhân viên công tác mặc đồng phục.
Bầu trời âm u, còn đang lác đác vài hạt mưa, ở trạm đứng đợi rộng rãi đang tụ tập một đám nhỏ người.
Đại khái là 4, 5 người, hẳn là hành khách.
Trạm xe đổ nát dễ dàng thấy rõ, bất luận trạm đứng đợi lộ ra những viên gạch đỏ, hay là tấm chắn mưa xưa cũ đã lâu không tu sửa.
Điều này cũng dẫn đến chỉ có vài hành khách có thể núp được trong một góc trạm đứng đợi để trú mưa.
Mà giờ phút này đường nhìn của mấy hành khách đó đều nhìn về một hướng.
Trong màn mưa, ở vị trí cách chừng tầm 30 thước, có một người đàn ông cầm ô đang đứng.
Người đàn ông vẫn không nhúc nhích gì, đã giữ vững cái tư thế này cũng ước chừng được 10 phút đồng hồ.
Ngay lúc đám hành khách đang thấp giọng nói cái gì đó, người đàn ông đột nhiên di chuyển, đi đến trạm đứng đợi.
Càng ngày càng gần.
Chính xác là một người đàn ông, thân hình cân xứng, bộ dạng cũng không tệ, trên người mặc áo khoác lao động bản lớn có số đo mấy chữ X, phía dưới...
Bên dưới thì mặc một cái quần ngủ ca-rô, chân xỏ một đôi dép lê lông nhung có in các hình trong bộ phim hoạt họa.
Dép lê bị nước mưa thấm đến ướt sũng, mỗi một bước đi đều sẽ phát ra âm thanh tõm tẽm tõm tẽm.
Gấp lại ô, Giang Thành trong lúc ngủ mơ hấp tấp đi đến đây ngẩng đầu nhìn mấy người trước mặt.
Nước mưa dọc theo vải dù trượt xuống, hợp thành một đường, nhiễu giọt rơi xuống đất.
Một cô gái có vóc người nhỏ nhắn, bộ dạng thanh thuần dè dặt hỏi: "Là người mới phải không?"
"Đừng hỏi cái vấn đề ngu xuẩn đó nữa," Một người đàn ông có bộ râu quai nón, dáng người cường tráng liếc mắt nhìn cô gái, tiếp đó tầm mắt trước dừng trên đôi dép lê của Giang Thành một giây, sau đó tập trung trên mặt.
Trong ánh nhìn Giang Thành của gã như mang theo cảm giác xem xét con mồi vậy, sau một lúc lâu: "Người mới này thú vị, đột ngột xuất hiện ở đây lại có thể bình tĩnh đến thế."
Tổng cộng là 5 người.
Giang Thành đứng ở lân cận trạm đợi tạm thời không nhìn thấy thêm ai khác.
Trừ bỏ cô gái thanh thuần đã nói chuyện qua và tráng hán có râu quai nón, thì còn có một người phụ nữ môi mỏng khoảng chừng 35 tuổi.
Bên môi người phụ nữ đó có một nốt ruồi, tướng mạo bình thường.
Một ông chú trung niên hói đầu trên dưới 50 tuổi có vài phần hèn mọn.
Một người đàn ông trẻ tuổi có quả đầu được chải chuốt tỉ mỉ kỹ lưỡng, có phong cách ăn mặc như một nhân viên văn thư.
Người đàn ông trẻ tuổi này có điểm bất đồng với những người khác trông như vừa mới khóc qua, khóe mắt mơ hồ có vệt nước, thân hình cũng có phần còng xuống không bình thường.
Giang Thành đảo qua từng khuôn mặt trước mắt cậu, sau cùng tầm mắt dừng ngay trên người tráng hán có râu quai nón, "Đây là nơi nào?"
"Chúng tôi gọi nó là Mộng Giới, bởi vì mỗi một người tới được đây đều phải thông qua một giấc mộng," Tráng hán đáp trả, "Thông qua một cánh cửa sắt màu đen vốn không tồn tại."
Giang Thành gật đầu, này nhất trí với những trải nghiệm nãy giờ của hắn, "Chúng ta cần phải làm gì?"
"Căn cứ vào cảnh tượng xuất hiện, tìm ra manh mối hoàn thành nhiệm vụ, tiếp đó trong quá trình cuộc chơi tận lực sống sót," Gã chỉ vào màn mưa đằng xa mà nói: "Mộng Giới chỉ là một danh xưng do người tiếp xúc với nơi này sớm nhất trao cho mà thôi. Đây rốt cuộc là đâu, là nơi nào, cậu không cần hỏi, có hỏi chúng tôi cũng không cách nào trả lời, bởi vì chúng tôi cũng không rõ. Cậu chỉ cần biết rằng sau khi mở cánh cửa trong mộng cảnh ra, có thể sẽ nhìn thấy một thôn trang, một tòa cao ốc, thậm chí là một mảnh rừng cây um tùm, cánh đồng tuyết, hoặc là đồng không mông quạnh. Mọi thứ xảy ra trong thế giới thực của chúng ta đều có thể xảy ra sau cánh cửa."
"Mọi thứ xảy ra trong thế giới thực của chúng ta đều có thể xảy ra sau cánh cửa?" Giang Thành hỏi lại.
"Đúng vậy."
"Vậy nơi đây với thế giới của chúng ta có gì khác nhau, hay là nói phía sau cửa chẳng phải là thế giới của chúng ta?"
Giang Thành đưa ra một câu hỏi rất phù hợp, nhưng đồng thời cũng rất gian xảo.
"Nhưng thế giới chúng ta tuyệt sẽ không đồng thời xuất hiện hai ta giống nhau như đúc," Giọng nói tráng hán có phần buồn bực.
Lời gã nói nghe qua thì hơi "triết học", nhưng hiểu cũng không phải khó khăn gì, ít nhất là đúng với Giang Thành, hắn cau mày, "Anh đây là nói có người ở thế giới sau cửa... gặp được chính mình?"
"Ừm."
Tráng hán không biết bản thân đang nói ra những lời khủng bố, vẫn còn cảm thấy nói với một tên người mới còn không biết có thể vượt qua được nhiệm vụ lần này hay không mấy lời kiểu này chả có chút ý nghĩa gì.
Nói chung, gã đã kết thúc chủ đề này.
"Sau khi nhiệm vụ kết thúc là có thể quay về thế giới hiện thực?"
"Ừm," Tráng hán gật đầu, đồng thời tầm mắt nhìn về phía màn mưa.
Mưa đang có chiều hướng ngày càng lớn, cả một thế giới dày đặc sắc thái ảm đạm, bầu trời cũng dần dần tối đi.
"Người mới," Người phụ nữ có nốt ruồi bên miệng nhìn về phía hắn, đột nhiên nói: "Chết ở thế giới này thì trong thế giới hiện thực cũng bị xóa sổ, cậu có sợ không?"
"Nói đúng ra là mất tích," Giang Thành sửa cho đúng.
Người phụ nữ có hơi mở to hai mắt, ánh mắt đầy hứng thú đánh giá trên dưới Giang Thành.
Dường như muốn từ trên người hắn tìm ra một thứ gì không giống thế.
"Nếu như lần này cậu có thể sống sót, hi vọng không ngại kết giao thêm một người bạn." Người phụ nữ nói.
Giang Thành trực tiếp xem nhẹ cô ta, chuyển mắt sang tráng hán.
Tráng hán đứng ở nơi giáp ranh với màn mưa, tầm mắt không ngừng quanh quẩn ở phụ cận, hai lông mày như muốn nhíu lại có phần nôn nóng.
"Anh đang đợi người," Giang Thành nói với tráng hán, "Còn có một người chưa đến."
Tráng hán quay đầu lại, vô cùng kinh ngạc: "Cậu làm sao biết?"
"Hừm... Tôi còn biết người anh đang đợi là một cậu béo, rất năng động."
Biểu tình trên mặt tráng hán đã không thể dùng siêu kinh ngạc để hình dung nữa, "Quả thật còn có người chưa đến, vì vậy nhiệm vụ mới chậm chạp chưa bắt đầu, nhưng tôi muốn biết... cậu làm sao biết được? Đặc biệt còn biết đó là một người béo, rất năng động tỉ mỉ đến thế?"
Giang Thành không trả lời câu hỏi này, mà đi đến bên cạnh tráng hán, quay mặt với một phương hướng ngoài trạm xe, hai tay khép lại thành hình dáng như loa kèn, lớn giọng hô: "Này...! Ở đây rất an toàn, ra đây đi, đang đợi cậu đấy!"
Vừa dứt lời, ở nơi nào đó trong màn mưa cách chừng mười mấy mét có một người nhảy lên, sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người chạy về phía trạm đợi.
Hai cái chân như hai thanh xúc xích giăm bông đang lắc lư đầy linh hoạt, tránh né từng cái từng cái vũng nước một, cuối cùng người đó nhảy lấy đà, vững vàng đáp xuống trạm đợi.
Lúc này trong lòng mọi người đều bắn ra một hàng chữ: Đệt mợ! Quả nhiên là một chàng béo năng động!
Cậu béo vừa đến đã gắt gao nhìn chằm chằm vào cái áo khoác ngoài lao động trên người Giang Thành, trên người cậu ta chỉ mặc đúng cái áo sơ mi màu kaki, sớm đã bị nước mưa thấm đến lồ lộ cả ra, lúc này lại lạnh đến độ run cầm cập.
"Có thể..."
"Không thể!"
Giang Thanh quả đoán chặt đứt huyễn tưởng của cậu béo năng động, nói xong còn quấn áo khoác ngoài chặt thêm mấy phần.
"Các người đây là... tình huống gì đây?" Người đàn ông hói đầu ở bên cạnh từ nãy đến giờ chưa hé răng lúc này mở miệng hỏi, nhìn liền biết là không hiểu cái quái gì đang xảy ra.
"Trên đường gặp được, tôi thay cậu ta qua đây điều tra, cái giá là một cái áo khoác ngoài này, còn có một cái ô che mưa," Giang Thành rất thản nhiên nói.
Cậu béo lạnh đến mức run bắn người thật sự "bán không chạy", cũng không có ai nguyện ý phản ứng gì với cậu ta, chỉ có cô gái thanh thuần thấy cậu ta đáng thương, cho mượn cái khăn quàng cổ quấn cho ấm đỡ.