• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giang Thành không phát ra bất cứ tiếng động nào, sau khi nhẹ tay nhẹ chân đứng dậy, bèn trốn vào trong nhà vệ sinh.

Mà bóng người "ngủ" ở cạnh giường trên sàn nhà cậu béo nhìn thấy được sau khi tỉnh giấc không phải là Giang Thành, là cái bóng mới vừa bò ra ban nãy.

Đổi cách nói khác, là quỷ.

Giang Thành chân chính đang trốn sau cánh cửa nhà vệ sinh, nhân lúc cậu béo đang đứng trước cửa thể hiện công phu phát ngốc, lập tức kéo cậu ta vào.

Trần Hiểu Manh muốn tìm kiếm manh mối nên đã bật đèn trong phòng ngủ lên.

Sau khi ánh đèn xuất hiện, mọi người thấy được trên giường đang có một mớ hỗn loạn, trên sàn nhà cũng để lại từng bãi từng bãi vệt nước bẩn

Vệt nước bẩn dọc theo giường, một mực kéo dài đến cửa.

Cả bọn đi đến cửa vào rồi hướng mắt nhìn ra ngoài, phát hiện trong hành lang cũng có vệt nước bẩn.

Vệt nước bẩn mở rộng suốt đến đầu cùng hành lang, dừng trước cửa phòng bị khóa.

Tạ Vũ quấn mình trong chăn bị quỷ mang đi, nghĩ đến thôi đã làm sau lưng người ta phát lạnh.

Đã không ai có hi vọng quá cao việc anh ta còn sống.

Phàn Lực áp chế lại hàn ý trong lòng, xoay đầu về phía Giang Thành, "Con quỷ đó có bộ dáng thế nào, các người nhìn rõ không?"

Cậu béo lắc đầu mãnh liệt, nói rằng trong phòng khi ấy quá tối, mà cậu lại...

Những người khác biết cậu ta muốn nói là do cậu ta lại quá sợ hãi.

Dù sao cũng là một người mới, có thể thông cảm.

Đang lúc chị Huyên muốn mở miệng nói vài lời, Giang Thành đột nhiên nói: "Là cô con gái đó."

"Cái gì?"

"Con quỷ kia là cô con gái của gia đình bốn người này!"

Phàn Lực rất ngạc nhiên: "Cậu làm sao biết được?"

Sau khi đến được đây vẫn chưa có ai nhìn thấy bất cứ tấm hình nào của người trong gia đình này, vì vậy cũng không đâu biết được dáng vẻ của họ.

Đương nhiên, ngoại trừ ông chú trung niên và Tạ Vũ ra.

Giang Thành ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào cửa gian phòng bị khóa ở đầu cùng hành lang, hồi lâu sau mới nói: "Con quỷ đó đeo đôi giày thể thao của con gái, tôi thấy qua ở tù giày rồi."

Trần Hiểu Manh âm hiểm nói: "Xem ra những suy đoán trước đây của chúng ta không sai, có thành viên khác trong căn biệt thự này ngược đãi cô gái, cuối cùng giết chết, mà hiện tại... Cô ấy đã quay về đây báo thù."

"Cái chết của cô ta có quan hệ gì với chúng ta đâu, cô ta tìm chúng ta làm gì?" Cậu béo nhớ lại chuyện vừa xảy ra ban nãy, vẫn nhịn không được nghĩ lại mà sợ.

Chị Huyên cười lạnh, "Cậu là đang muốn cùng quỷ giảng đạo lý ư?"

"Được rồi," Phàn Lực nói chen vào: "Đều nói bớt hai câu đi! Tôi chuẩn bị đi đến đó xem sao, ai trong các người cùng tôi đi qua đó?"

Cái mà gã đang nói đến tự nhiên là căn phòng đang bị khóa ở đầu cùng hành lang, quỷ kéo Tạ Vũ đi cũng là biến mất ở trước cửa căn phòng đó.

Đây là một manh mối rất quan trọng.

Cuối cùng mọi người quyết định cùng nhau đi, dù sao tách ra chỉ càng thêm nguy hiểm.

Với lại theo như lời của Phàn Lực với chị Huyên, quỷ trong mộng cảnh cực ít khi trong thời gian ngắn liên tục giết người.

Lần này không giống với lần trước, Phàn Lực chỉ là đẩy nhè nhẹ, cửa đã mở.

Khóa... được mở ra rồi.

Sau cửa là một gian phòng không lớn, bởi vì không cửa sổ, vì vậy chỉ có thể nương chút ánh sáng từ trong hành lang chiếu vào mới có thể nhìn rõ hơn được chút.

Diện tích khoảng chừng chỉ bằng 2 phần 3 phòng ngủ cậu con trai.

Bên trong tương đối tối, tạm thời không ai dám tiến vào.

Đến tận khi Giang Thành tiến lên trước vài bước, vươn một cánh tay ra lần mò trên vách tường ở gần cửa một hồi, theo một tiếng cạch gạt mở vang lên, đèn trong phòng lập tức sáng.

Tuy đã có sự chuẩn bị, nhưng lúc nhìn rõ căn phòng, mọi người vẫn là bất giác mà hít một ngụm khí lạnh.

Ở vị trí trung ương căn phòng đang đặt một tấm chăn đã được cuộn lên, một đôi giày chìa ra khỏi chăn, vô lực buông thõng xuống nền nhà.

Sau vài giây yên tĩnh, chị Huyên đi lên trước, chậm rãi xốc tấm chăn lên.

"A...!" Trần Hiểu Manh cố gắng bụm miệng lại.

Tạ Vũ co quắp trong chăn, mắt nhô lên, con ngươi giãn to, sắc mặt xanh lè, khuôn mặt cùng với bắp thịt ở cổ xoắn quẩy vào nhau, rất rõ ràng là đã chết.

Hai cánh tay anh ta cứng ngắc, trên ngực có hình dạng đồ bảo vệ móng, tựa như đang phòng ngự gì đó, trên mu bàn tay là từng sợi từng sợi gân xanh nổi lên.

Giang Thành đi lên trước, kéo mở một góc áo sơ mi của Tạ Vũ.

Trên người anh ta được bao phủ bởi vết máu, như bị người dùng roi da quật qua, còn có mấy miệng vết thương là do vật sắc nhọn để lại, hai tay cũng bị còng tay khóa chặt mà đánh đập.

Trong tay chị Huyên đang nhấc một cái ba lô lên, tìm được ở cạnh đó, trong ba lô có mấy thứ như dây da roi, dao găm, dây thừng, còng tay, còn có mấy cây nến có kích thước bất đồng.

Thông qua so sánh, dây thừng trong ba lô giống y với cái trước đó tìm được ở nhà kho.

Cậu béo nhìn chằm chằm vào từng công cụ mang theo máu, sợ đến giọng phát ra cũng mang theo run rẩy, "Tạ Vũ đang sống bị quỷ ngược đến chết?"

"Không phải," Giang Thành đứng lên, "Vết thương trên người anh ta vô cùng hợp quy cách, cũng không có dấu vết bóp méo do vùng vẫy mà thành, cũng chính là nói, lúc anh ta phải chịu sự hành hạ thì đã không còn ý thức rồi."

"Tôi nghĩ anh ta bị doạ chết trước, sau đó mới bị quỷ lôi đến đây ngược rồi đánh."

"Tiên thi?"

*Là một trong các loại hình phạt phá hoại thi thể mang tính sỉ nhục, làm nhục của thời cổ đại. Trong đó, 'tiên' ý chỉ roi.

Giang Thành gật đầu, "Tôi nghĩ là thế."

"Người anh em, cậu đâu cần thản nhiên đến vậy đâu a!" Cả mặt của cậu ta đều đang than khóc thảm thiết, "Nếu không phải tôi và cậu ở cùng nhau, chứ dựa vào phản ứng của cậu, tôi còn nghi ngờ chuyện này là do cậu làm nữa đó?"

Giang Thành vô cùng khí tiết chính trực mà bảo, "Đừng nói ẩu, loại chuyện này ở dạ tràng của chúng tôi tuy rằng cũng có, nhưng đều được thành lập trên nền tảng ta tình ngươi nguyện, với lại thông thường sẽ không quá phận như vậy."

*dạ tràng là các loại hoạt động về đêm như KTV, bar club,... v.v.v

Mắt thấy chủ đề câu chuyện lại bị Giang Thành dẫn lệch đi, Phàn Lực vội vàng đứng ra ngăn cản, muốn tán gẫu để lát rồi nói, giờ trước nên nắm chắc thời gian tìm manh mối.

Không nghĩ đến Giang Thành chỉ vào chiếc giày trên chân thi thể Tạ Vũ nói: "Đôi giày này không đúng, không phải đôi trước đó anh ta từng mang."

Qua sự nhắc nhở của Giang Thành, tầm mắt mọi người đều từ trên mặt Giang Thành dịch chuyển đến giày.

Đó là một đôi giày vận động, rất bình thường, còn có phần cũ rách, xác thực là không quá khớp với Tạ Vũ - một nhân viên văn thư có gu ăn mặc được xem là tinh tế, với lại đôi giày này nhìn trông cứ cồng kềnh thế nào.

Phàn Lực từ trong ba lô chị Huyên tìm được lấy ra thanh dao găm, ngồi xổm trên sàn nhà, dùng lưỡi dao từng chút một khều dây giày được cột chặt ra, cởi nó xuống.

Những người có mặt tại đây đều không ngờ đến đã xuất hiện một màn khó tin.

Trong đôi giày vận động vậy mà còn đang bao bọc một đôi giày khác!

Là đôi giày da bị đè ép đến biến dạng, bên trong giày là mu bàn chân vặn vẹo quỷ dị của Tạ Vũ, tựa như sau khi đã nghiền nát toàn bộ xương ở đấy rồi lại cứng rắn nhét vào.

Rất rõ ràng, đây mới là giày của chính Tạ Vũ.

"Đây là giày của cậu con trai của gia đình 4 người?" Trần Hiểu Manh cúi đầu nhìn đôi giày vận động, nghi hoặc nói: "Nhưng đôi giày vận động chúng ta tìm được trong tủ giày ở phòng khách tầng 1..."

Giang Thành biết cô ấy nghĩ không thông ở chỗ nào, hai đôi giày vận động này tuy nhìn thì kiểu cách khá gần nhau, nhưng số đo lại chênh lệnh rất lớn, không giống của cùng một người.

"Có khi nào đôi trong tủ là đôi từng được mặc trong quá trình trưởng thành của cậu con trai đó ? Mà đôi này là của sau khi cậu ta đã lớn hẳn."

Giang Thành nghĩ một lúc rồi trả lời: "Có thể, nhưng tôi cho rằng khả năng không lớn, chúng ta đã từng lục tung cả biệt thự, trong mọi người có ai đã thấy qua số đo tương tự như này?"

Cả bọn đều trầm mặc, sau một lúc lâu sắc mặt của chị Huyên có phần kì quái mà mở miệng nói: "Vì vậy ý của cậu là trong căn biệt thự này có 3 người đàn ông, một người là nam chủ nhân, còn có hai cậu con trai của ông ta."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK