Đã có phân tích sơ bộ với tình tiết vụ án, lần lục soát hiện giờ của bọn họ cũng càng có phương hướng hơn.
Cậu béo trước sau đều dán chặt mình bên cạnh Giang Thành, Phàn Lực ngại thân hình cực lớn của cậu ta sẽ chắn mất tầm nhìn, đã nói cậu ta mấy lần, nhưng cậu béo lại giả thành cái bộ dạng nghe không hiểu, người khác cũng không cách nào bắt chẹt cậu ta.
Rất nhanh, bọn họ đã có phát hiện trong phòng ngủ chính.
Ở trên bức tường sát bên giường đang treo một cái khung tranh bằng gỗ thịt, bên trong khung tranh có một bức ảnh cũ.
Bức ảnh như đã bị ngâm qua nước, bối cảnh xung quanh đã ố vàng, chỉ có vị trí nằm giữa nhất có thể nhìn rõ là một nhà 4 người đang đứng cùng nhau.
Nam nữ chủ nhân đứng ở trung tâm, hai tay nữ chủ nhân vịn vào bả vai của một cô gái tết 2 bím tóc, cô gái ngoan ngoãn đứng trước người mẹ.
Người còn lại thoạt nhìn là một cô gái cao gầy và rõ ràng phản nghịch hơn nhiều, ống quần và cổ tay áo đều được xắn lên, trên cổ tay hết sức nhỏ mảnh lộ ra một vết tích trông như là một hình xăm.
Cô gái đó đứng cạnh bên người đàn ông, quai hàm đang vươn cao.
Xem ra cái này mới là một nhà 4 người sống trong căn biệt thự.
Chẳng qua điều kì quái là, mặt của mỗi một người bọn họ đều vô cùng mơ hồ, bối cảnh bức ảnh cũng thế, khiến người ta phán đoán không ra nơi bọn họ chụp hình là ở đâu.
Trần Hiểu Manh nhìn bức ảnh này đến ngây ngẩn cả người, tiếp đó đột ngột kích động, "Tôi nhớ rõ bức ảnh này buổi sáng còn chưa có, mặt tường này là một khoảng trống không!"
Biểu hiện của chị Huyên tương đối bình tĩnh, tựa như quen quá hóa thường mà giải thích rằng đây là chuyện rất bình thường, trong mộng cảnh thường xuyên phát sinh những chuyện như thế.
"Hẳn là chúng ta đã tìm được manh mối chính xác, sau đó kích phát ra giai đoạn kế tiếp của kịch tình," Phàn Lực nói.
Giang Thành liếc mắt nhìn gã, "Cũng giống như trình tự khen thưởng trong trò chơi?"
"Không sai biệt lắm."
Kế tiếp bọn họ lại tìm được một cái kìm trong căn phòng phát hiện ra thi thể Tạ Vũ, bên cạnh cái kìm còn có một hộp sắt dẹt hình tròn, như là cái loại kiểu kẹo dẻo vậy đó.
Cậu béo cầm hộp sắt lên quơ quơ, bên trong truyền ra âm thanh rầm rầm.
"Vật gì đây?"
Ngay lúc cậu ta chìa đôi bàn tay mập mạp ra muốn vặn mở hộp, Giang Thành đã túm chặt lấy cậu, hắn một bên nắm lấy cậu béo, một bên nhìn chằm chằm vào cái kìm, sắc mặt dần dần trở nên cổ quái.
"Làm sao vậy?" Cậu béo không biết ra sao mà có phần sợ hãi.
Biểu tình Giang Thành chậm rãi khôi phục lại bình tĩnh, tiếp đó nói: "Không có gì, tôi đột nhiên nhớ đến trong phòng ngủ có thể còn có một vài manh mối, tôi trước đi qua đó xem thử."
"À, được," Cậu béo gật đầu, cậu ta vốn cũng muốn đi cùng Giang Thành, nhưng nhịn không nổi lòng ngứa ngáy, tò mò trong hộp đang đặt cái gì.
Giang Thành mới rời đi được 3 giây, cậu béo cuối cùng đã vặn mở cái hộp.
Con mắt cậu ta từ hiếu kì lúc bắt đầu chuyển sang nghi hoặc, sau đó từng chút một lồi ra, cuối cùng đến tận lúc mắt muốn rời khỏi hốc, "A... ! A... a...!"
Đợi đến lúc Giang Thanh bịt lỗ tai đi vào, cậu béo đã kêu không ra tiếng nữa, Phàn Lực đang bụm chặt miệng cậu ta, vô cùng ghét bỏ mà kéo cậu béo đang run lên cầm cập không ngừng qua bên cạnh.
Giang Thành thò đầu vào, phát hiện cái hộp đang ngã lộn úp mặt trên đất, vài vật nhỏ dạng viên màu trắng ngà rơi rớt xung quanh cái hộp.
"Quả nhiên là hàm răng." Giang Thành - tôi đã nói là mình đoán không sai mà - gật đầu.
Phàn Lực và chị Huyên hệt như cũng sớm đã đoán được thứ bên trong hộp, vì vậy trên mặt cũng không có bao nhiêu kinh ngạc, ngược lại sắc mặt Trần Hiểu Manh trắng bệch, thoạt nhìn răng hàm đang phát run.
"Đàn ông quả nhiên không có ai tốt," Chị Huyên lạnh lùng nói, "Đều là cầm thú!"
Giang Thành nghe vậy ngẩng đầu nhìn sang Phàn Lực.
Phàn Lực sửng sốt, lập tức bất mãn nói: "Cậu nhìn tôi làm gì?"
Giang Thành chỉ biết lui về mà cầu hàng dạt, xoay đầu nhìn sang cậu béo trong góc phòng, không nghĩ đến lại cùng tầm mắt người sau đụng phải nhau, Giang Thành sờ quai hàm, tầm mắt có phần hơi ngượng mà dời đi.
Phụ cận không có manh mối gì, Giang Thành đề nghị đi lên lầu 3 xem thử, Phàn Lực ngăn cản hắn, tiếp đó vươn tay chỉ ra ngoài cửa sổ.
Trời đã sẩm tối.
Bóng đêm, rất nhanh đã đến.
Trong đêm đi thăm dò một khu vực chưa biết cũng không phải lựa chọn sáng suốt gì, vì vậy mọi người sau khi khi thảo luận quyết định ngừng lục soát, trước trở về nghỉ ngơi.
Cậu béo vốn cho rằng đã có chuyện của đêm qua, đêm nay vì để cho an toàn, mọi người sẽ ngủ cùng nhau.
Nhưng không nghĩ đến chị Huyên chẳng những không có ý nghĩ đó, còn đá Phàn Lực ra ngoài.
Âm thanh đóng cửa vang lên cái "ầm".
Phàn Lực ôm tấm chăn đứng trước cửa phòng ngủ chính, tựa như một ông chồng bị đuổi ra khỏi cửa, không nhà để về.
Trên vai còn đang vác một cái gối đầu hình hoa vỡ.
"Không sao cả, ông anh," Cậu béo an ủi, "Anh có thể đến ngủ trong phòng chúng tôi."
"Không cần đâu, các người ngủ chỗ các người, tôi xuống lầu ngủ," Nói xong, Phàn Lực thật sự vác tấm chăn cùng gối đầu đi xuống lầu, trên cầu thang truyền đến tiếng bước chân bộp bộp bộp.
Giang Thành xoay người chui vào phòng ngủ trước, cậu béo nghĩ nghĩ, cũng kiên trì đến cùng đi tới.
Giang Thành sau khi đi vào phòng ngủ, trước mở toàn bộ đèn, sau đó dựa lên cửa, như đang nghe động tĩnh bên ngoài.
Một lát sau, Giang Thành mới chầm chậm lùi về sau, đi đến bên sofa, ngồi xuống.
"Người anh em, đêm nay chúng ta sẽ không ngủ ở đây chứ?" Sắc mặt cậu béo xanh mét, tầm nhìn cứ không ngừng liếc về phía dưới giường, cậu ta nhớ rõ đêm qua con quỷ đó chính từ dưới giường này chui ra.
"Đương nhiên sẽ không, tôi lát nữa sẽ qua phòng sách." Giang Thành nói thẳng ra.
"Tôi cũng đi!"
Lại qua chừng 10 phút, ngoài cửa sổ đã triệt để tối hẳn, Giang Thành nhìn đồng hồ trên cổ tay, sau đó đứng lên, đi đến sau cửa nhẹ nhàng kéo ra.
Sau đó nhẹ tay nhẹ chân đi đến trước cửa một gian phòng khác, chầm chậm đẩy cửa, lắc mình chui vào.
Cậu béo đi theo phía sau hắn.
Sau khi đóng cửa, hai người thì có một người tìm ghế ngồi xuống, cậu béo muốn mở đèn, nhưng bị Giang Thành ngăn lại.
Cậu béo nhìn xung quanh là một màu tối đặc, mồ hôi lạnh chảy ra hết bên ngoài, nhịn không được nói: "Cậu vẫn nên để tôi mở đèn đi, bằng không tôi cứ có cảm giác đâu đâu cũng có quỷ."
Lần này Giang Thành không kiên trì nữa, gật đầu: "Được..."
Cậu béo di chuyển cơ thể, trước sau mò được trên tường một cái công tắc, trong phút chốc đang muốn ấn xuống, tiếng Giang Thanh từ phía sau bay tới, "Lúc này quỷ không lo không tìm được cậu nữa rồi."
"..."
Trong phòng ngủ chính, trên giường.
Trần Hiểu Manh ôm một cái gối đầu, đang nhẹ giọng khóc nức nở.
Quỷ trong nhiệm vụ này so với quỷ trong nhiệm vụ trước của cô còn thái quá hơn nhiều, cũng khủng bố hơn.
Cô ấy vừa mới nghĩ đến mấy thứ công cụ kinh dị kia, còn có từng chiếc từng chiếc răng một trong hộp sắt, cơ thể cứ run rẩy không ngừng.
Chị Huyên ngồi trên sofa, ánh mắt cũng không còn ngạo mạn như lúc đầu, Trần Hiểu Manh - em gái manh manh này - làm cô ta nhớ lại dáng vẻ đã từng của bản thân.
"Được rồi, đừng khóc nữa," Cô ta an ủi, "Em hẳn cũng có thể nhìn ra, người mà quỷ trong căn biệt thự này luôn nhắm vào đều là nam, sau khi đuổi Phàn Lực đi, chúng ta đã an toàn."
Trần Hiểu Manh ngẩng đầu, hai con ngươi đỏ đỏ, "Vậy ba người còn lại kia chẳng phải là rất nguy hiểm sao?"
"Đừng nói lời ngốc thế, trong nhiệm vụ có thể bảo toàn chính mình đã không tệ rồi, đâu ra còn phải quan tâm đến người khác," Chị Huyên nhìn về phía cánh cửa, như nghĩ đến chuyện không hay gì, sắc mặt trở nên khó coi, tiếp đó lại xoay đầu sang, dừng một chút, tiếp tục nói: "Với lại trong Mộng Giới, thứ em cần cẩn thận không chỉ là quỷ, còn có người bên cạnh em."