• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh ta cho rằng làm sao cũng không đến lượt mình ngủ giường.

Đêm qua ở phòng ngủ chính, lúc còn là giường đôi anh ta cũng không có được đãi ngộ thế này.

"Không bằng lòng?"

"Không có, không có," Tạ Vũ thụ sủng nhược kinh, "Cảm ơn Suất ca."

"Người anh em, vậy tôi ngủ ở đâu đây?" Cậu béo nhìn Giang Thành hỏi.

Đối với việc cậu béo không kêu hắn là Hách Suất hoặc là Suất ca, Giang Thành đúng là có bất mãn thật, nhưng vẫn đáp lời: "Cậu ngủ sofa đi, tôi nằm đất được rồi."

Cậu béo đứng bên giường, nhìn chòng chọc vào Tạ Vũ đang nằm thẳng đờ trên giường, ánh mắt đầy ắp sự u oán.

Sau đó cậu ta xoay đầu lại, nói với Giang Thành: "Tôi cảm thấy mình có thể ngủ giường."

Giang Thành trải một tấm chăn trên đất, sau đó nằm lên đó, uốn éo cơ thể nói: "Không, cậu không được."

Gác đêm là một việc tồi tệ của hai người Giang Thành và cậu béo, dù sao ai cũng tin không được cái con người trên giường kia.

Giang Thành cho rằng đồng hồ đeo tay của Tạ Vũ lưu lại cũng vô dụng, bèn cầm đi.

Hắn và cậu béo đã giao hẹn đàng hoàng, cậu béo gác trước 3 tiếng, về sau là của hắn.

"Vậy cần tôi làm gì?" Tạ Vũ bọc cả người mình vào trong chăn, chỉ lộ ra cái đầu để hỏi.

"Cần anh phải ngủ."

Tạ Vũ tự làm cho mình mất mặt lại cuộn trở về, lần này cũng rút cả đầu vào trong chăn, quấn toàn thân trên dưới thành một con nhộng tằm.

Trong biệt thự tuy rằng có điện, nhưng vừa đến đêm điện áp cứ không ổn định thế nào, đèn chân không trên đỉnh đầu không ngừng chớp tắt, thỉnh thoảng còn phát ra âm thanh két két.

Hoàn cảnh thế này phối hợp với hiệu ứng âm thanh ánh đèn các kiểu, không nghi ngờ gì là một bộ phim điện ảnh đề tài kinh dị.

Giang Thành bất đắc dĩ chỉ có thể tắt đèn điện đi.

Nương vào ánh trăng từ ngoài cửa số chiếu vào, trái lại cũng có thể miễn cưỡng nhìn rõ được hoàn cảnh trong căn phòng.

Cậu béo dựa vào sofa, một tiếng trước thì còn ổn, giờ mí mắt đã dần bắt đầu đánh nhau, tuy cậu ta biết thế này rất nguy hiểm, nhưng kì lạ là cậu cư nhiên không khống chế được chính mình, cuối cùng đầu ngả sang một bên, hệt như ngủ đến chết.

Giấc ngủ này rất sâu, nhưng hẳn thời gian không dài, ít nhất lúc cậu lờ mờ tỉnh giấc thì trong phòng vẫn như cũ là một màu tối đen.

Cậu xoa hai mắt, không khỏi có phần nghĩ lại mà sợ.

Bên giường đang nằm một người, là Giang Thành, Tạ Vũ trên giường quấn chính mình thành một con sâu nhộng.

Trước mắt hết thảy thoạt nhìn đều rất bình thường.

Cậu béo tuy buồn ngủ, nhưng không dám ngủ tiếp nữa, càng không phòng bị hơn là cậu ta uống nước hơi nhiều rồi, muốn đi WC.

Căn phòng ngủ này có một cái nhà vệ sinh, nó cách chỗ cậu béo khoảng tầm 5 thước, rất nhỏ, một vòng xung quanh đều là thủy tinh bán trong suốt.

Nhưng từ lúc ông chú trung niên chết không rõ ràng trong nhà vệ sinh, cậu béo đã sản sinh một loại tâm lý nào đó thậm chí là có sự mâu thuẫn trên mặt sinh lý với nhà vệ sinh, cậu không nguyện ý đi chút nào.

Đến nỗi kháng cự cả việc đến gần nó.

Cậu đột nhiên nhớ đến phương pháp ứng đối trước đó của Giang Thành.

Chai nước khoáng!

Nhưng rất nhanh sau đó cậu lại rơi vào một vòng tuyệt vọng mới.

Trước khi Giang Thành chuẩn bị đi ngủ đã vứt hết mấy chai nước vào trong thùng rác rồi, mà thùng rác thì...

Cậu béo nuốt ngụm nước bọt, thùng rác đang lẳng lặng đứng sừng sững trước cửa nhà vệ sinh.

Cậu béo chỉ biết nhích thân hình mình từng chút một áp sát về phía nhà vệ sinh, mỗi một bước đều tựa như đang ở bờ vực của sự nguy hiểm nhiều lần thăm dò.

Cậu cuối cùng đã tiếp cận đến thùng rác, cũng nhanh như bay mà lấy thành công được chai nước khoáng rỗng.

Nhưng còn chưa đợi cậu cao hứng, dư quang khóe mắt dường như đã phát hiện một thứ gì đó không hợp lý, cậu xoay đầu qua như cỗ máy không linh hoạt, nhìn thấy đằng sau cửa kính bán trong suốt của nhà vệ sinh thình lình lộ ra một đoạn cánh tay.

...

Phòng ngủ chính tầng 2.

Phàn Lực chợt từ trên sofa bật dậy, sau đó nhanh chân bước đến sau cửa, đem lỗ tai dán lên trên cửa.

"Làm sao vậy?"

Chị Huyên cùng Trần Hiểu Manh đang nằm trên giường cũng ngồi dậy theo, vì để tùy thời ứng đối khả năng nguy hiểm xảy ra, hai người ngay cả quần áo cũng không cởi, đi ngủ cũng không dám ngủ quá sâu.

Phàn Lực đặt ngón trỏ ở giữa môi, làm ra một cái thủ thế chớ có lên tiếng.

Chị Huyên cùng Trần Hiểu Manh khi nhìn thấy một màn này liền trong nháy mắt im miệng, không khí phảng phất như đông cứng lại.

Đại khái sau một phút, các cô nghe thấy một tiếng cót két cực kì nhỏ bé.

Hệt như có cánh cửa nào đó, đột nhiên mở ra.

Sau vài giây, hành lang bên ngoài truyền đến tiếng bước chân chậm rì.

Lạch cạch, lạch cạch.

Mỗi một bước đều như đang giẫm vào trong nước.

Đồng thời còn đi theo sau đó là tiếng ma sát kì quái, loại cảm giác ấy tựa như có người đang kéo một vật nặng đi trên sàn nhà.

Tiếng bước chân hướng về một phương hướng nào đó càng lúc càng xa, cuối cùng biến mất không nghe thấy nữa.

Sắc mặt đám ba người Phàn Lực đã lạnh đến độ có thể rơi được nước, nơi âm thanh biến mất là đầu cùng của hành lang, chỗ đó ngoại trừ căn phòng bị khóa ra, gì cũng không có.

Có chuyện rồi...

Nhất định đã xảy ra chuyện rồi!

Lần này là ai?

Là cậu béo biết nấu ăn, hay là nhân viên văn thư gan bé tên Tạ Vũ kia, hoặc là... tên Hách Suất kì lạ đó?

Trong một căn phòng khác, trong nhà vệ sinh chật chội.

Cậu béo đang trừng con mắt đầy khủng bố, toàn thân run rẩy không dừng lại được.

Cậu ta không phát ra một chút ậm thanh nào.

Một bàn tay đang gắt gao bụm chặt miệng cậu ta.

Giang Thành ngồi xổm cạnh người cậu béo, hai người dựa cực gần với nhau, bàn tay đang bụm miệng cậu béo là của Giang Thanh.

Đường nhìn của cả hai người đang sống chết dán thẳng vào ngoài cửa.

Cửa phòng đang mở rộng, có ánh trăng men theo cửa sổ sà vào đây.

Trên giường đã không còn một bóng người, ngay cả tấm chăn cũng không thấy nữa, vừa nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi thấy được, răng hàm cậu ta vì sợ hãi mà đánh cầm cập vào nhau.

Bóng người nằm cạnh giường trên sàn nhà lảo đảo đứng dậy, động tác quỷ dị, dáng người vặn vẹo, hình thể dị thường cồng kềnh, hiển nhiên không phải Giang Thành.

Đương nhiên không phải.

Bởi vì Giang Thành đang trốn sau cửa nhà vệ sinh, túm cậu béo vào đây, cũng động thời che chặt miệng cậu ta.

Hai người ngồi xổm trên đất, thở mạnh cũng không dám, cách một tấm thủy tinh bán trong suốt dán mắt nhìn ra bên ngoài.

Bóng người cồng kềnh theo một góc tấm chăn lộ ra bò vào, Tạ Vũ bên trong không biết đang ngủ hay là làm sao, biên độ động tác của bóng người rất lớn, cả chiếc giường đều bị ép đến phát ra tiếng vang của việc không chịu nổi trọng lượng này, nhưng anh ta cứ vậy mà không hề nhận ra.

Mãi cho đến tấm chăn chỉ còn run lên thật nhẹ, căn phòng đột nhiên yên tĩnh lại.

Giang Thành và cậu béo cử động nhỏ cũng không dám.

Cho đến lúc bóng người từ trong chăn chui ra, sau đó từng bước từng bước thong thả đi về phía cửa, không ngừng có tiếng nước truyền đến, trong trời đêm tĩnh mịch thế này đặc biệt rõ ràng.

Nương theo ánh trăng mỏng manh, Giang Thành phát hiện phía sau bóng người đang kéo một tấm chăn, mà trong chăn là...

Hắn xoay đầu nhìn về phía giường, trên đó trống không.

Cậu béo cực kì sợ, thân hình cực đại run rẩy làm cho Giang Thành hoàn toàn khống chế không được, chỉ có thể dùng đầu ngón tay hung hăng bấm vào người cậu ta.

Mặt của cậu béo kìm nén đến đỏ bừng, nhưng không tiếp tục run nữa.

Tiếng nước cùng tiếng kéo vật nặng biến mất sau đầu cùng ngoài cửa, Giang Thành với cậu béo vẫn như cũ không động đậy.

Bọn họ vẫn đang duy trì cái tư thế này, cũng không biết đã qua bao lâu, đến tận khi có tiếng mở cửa vang lên.

Người đầu tiên xuất hiện là Phàn Lực, chị Huyên với Trần Hiểu Manh đi theo phía sau gã, ba người dán lên mặt tường, dè dặt bước vào.

Giang Thành lúc này mới buông cậu béo ra, hai người từ nhà vệ sinh đi ra.

Môi cậu ta đều đang run, vì vậy chỉ có thể do Giang Thành tự thuật lại chuyện vừa rồi mới xảy ra.

Hắn vốn đang ngủ ngon, nhưng đột nhiên bị một cỗ cảm giác âm hàn làm cho giật mình tỉnh giấc, trong lúc mơ hồ hắn đột ngột phát hiện dưới giường Tạ Vũ đang ngủ có một cái bóng đen kịt.

Tứ chi cái bóng nằm sấp trên mặt đất, các khớp xương đảo ngược không bình thường, đang chậm rãi bò ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK