"Người?" Trần Hiểu Manh mở to đôi mắt.
"Không sai," Chị Huyên bất giác dùng tay kéo chặt cổ áo bản thân, nghĩ lại còn rùng mình mà nói: "Bọn họ có lúc so với quỷ càng đáng sợ hơn."
Lửa trong lò cháy vô cùng vượng, ánh lửa chiếu cả nửa cái phòng khách sáng choang.
Phàn Lực ngồi trước lò sưởi mà sắc mặt âm trầm, còn đang thỉnh thoảng thả vào trong đó mấy thanh củi.
Nguyên nhân chị Huyên vì cái gì mà kiên trì đuổi gã ra ngoài, gã hiểu rõ cơ đây.
Quỷ trong căn biệt thự này là bị hai người đàn ông hại chết, vì mục tiêu báo thù của quỷ cũng đều là nam.
Ông chú trung niên và Tạ Vũ đã chết thảm chính là một ví dụ.
Vừa nghĩ đến đây, Phàn Lực lại dùng bàn tay thô to cầm hai thanh củi lên, ném vào trong lò sưởi.
Lửa, càng rực rỡ hơn nữa.
Dường như chỉ có thế này mới có thể xua đi hàn ý trong lòng gã.
Từ tình huống trước mắt mà xem, những chuyện từng xảy ra đều đã gần như rõ ràng được phần lớn, đổi câu nói khác, nhiệm vụ cũng sắp kết thúc, nhưng càng đến thời gian đấy thì quỷ cũng càng trở nên điên cuồng hơn nhiều.
Đêm nay nhất định sẽ xảy ra chuyện.
Vấn đề chỉ là ai chết mà thôi.
Cũng chính là bởi vì nghĩ rõ điểm này, gã mới từ chối cái tính toán mọi người ngủ chung đó của cậu béo.
Xác suất một mình gã gặp quỷ là 1/3, nhưng nếu ở chung với hai người bọn họ, thế chính là 100% rồi.
Mà kết cục bị quỷ nhìn chằm chằm vào... trong con ngươi của gã rất nhanh tràn ra một cỗ sợ hãi, quỷ chỉ là cực ít một lần giết nhiều người, nhưng không phải không có.
Huống hồ gã còn có tính toán của riêng mình.
Gã có tự tin chắc chắn thành công, ngốc ở nơi đây, gã có thể sống sót đến sáng ngày hôm sau.
Tầm nhìn của gã dần lệch vào trong lò sưởi trong tường.
Căn cứ vào những chứng cớ hiện có đã chứng tỏ, quỷ khi còn sống rất có khả năng là bị dìm chết, mà trước mặt gã... Có một ngọn lửa đang bùng cháy rần rần.
Trong phòng sách, cậu béo ngồi xổm trong bóng tối, thở mạnh cũng không dám.
Mãi đến khi cậu ta kìm không được nữa, kéo cần cổ ra, sáp đến chỗ ngồi của Giang Thành, dùng âm thanh rất nhẹ rất khẽ hỏi: "Cậu nói chúng ta trốn trong đây, quỷ sẽ không biết đi?"
"Không biết."
Cậu béo hơi hơi yên tâm, "Vậy thì tốt."
"Tôi nói tôi không biết," Giang Thành dùng ngữ điệu lên bồng xuống trầm ngắt nghỉ hợp lý nói.
Đã ăn ở chung với Giang Thành cũng lâu, năng lực tiếp nhận của cậu béo cũng mạnh hơn nhiều, cậu ta lần này chỉ run cầm cập chưa đến năm giây, liền lại có thể giống như người thường đã giao tiếp lại được.
"Nói thật đấy, người anh em," Cậu béo nhìn chằm chằm vào Giang Thành, nuốt ngụm nước bọt, "Tôi cảm thấy cậu không phải người thường, hôm qua sau khi con quỷ kia đi ra tôi bị doạ cho ngốc người, cậu thì cư nhiên còn có thể nhớ ra giày cô ta mặc trên chân là giày gì."
"Cậu khẳng định không phải model, cậu là cảnh sát, đúng hay không?"
Cậu béo càng nói càng cảm thấy suy đoán của bản thân đáng tin, sắc mặt cũng kích động.
Không nghĩ đến Giang Thành lại lườm cậu ta, "Cậu cảm thấy tôi là cảnh sát nên cậu có thể sống sót, hay là tôi móc thẻ cảnh sát ra thì quỷ sẽ không giết hai chúng ta?"
Hi vọng vừa nhen nhóm của cậu béo lại bị dập tắt, cậu tương đối có phần cam chịu nói: "Vì vậy nói chúng ta là chết chắc phải không?"
Giang Thành vừa muốn nói chuyện, cậu béo đã xua tay chen ngang, mặt đầy cay đắng nói: "Tôi đoán cậu lại muốn nói người chết chỉ là tôi, không phải chúng ta, có đúng không?"
Giang Thành ngậm miệng hậm hực.
Sau một lúc lâu, Giang Thành lại mở miệng nói: "Chẳng qua tên béo cậu cũng không cần bi quan như thế, nói không chừng còn có chuyển cơ thì sao."
Ngay lúc cậu béo ngẩng đầu, còn muốn tiếp tục nói cái gì đó, Giang Thành đột nhiên làm ra một động tác chớ có lên tiếng, cậu béo lập tức khóa mồm.
1 phút...
2 phút...
5 phút...
...
Đến lúc ước chừng 10 phút đã trôi qua, cậu béo vẫn là cái gì cũng chưa nghe thấy, trong phòng cũng không xuất hiện bất cứ vật gì.
Tinh thần cậu cao độ khẩn trương, lỗ tai dựng lên.
Giang Thành từ trên ghế đứng dậy, ánh mắt cấp tốc lườm về phía bàn sách, cậu béo nghe thấy hắn nhỏ giọng lẩm bẩm gì mà làm sao không có động tĩnh gì cả kiểu thế.
"Người anh em," Âm thanh kinh hãi của cậu béo đã thay đổi rồi, "Cậu sẽ không ở đây đợi quỷ đó chứ?"
"Đừng nói chuyện," Giang Thành cau mày đi về phía cửa, "Ở đây đợi, tôi ra ngoài xem thử."
Cậu béo mau lẹ bước nhỏ theo đến, "Đừng, vẫn là cùng nhau đi."
Giang Thành và cậu béo đi đến hành lang, đèn trên đỉnh đầu còn đang sáng, phát ra thứ ánh sáng sống dở chết dở.
Giang Thành không do dự, trực tiếp đi đến trước cửa phòng ngủ chính, nhẹ nhàng gõ cửa.
Mấy giây sau, một giọng nữ cảnh giác vang lên, "Ai?"
"Là tôi," Giang Thành trả lời, "Hách Suất."
"Cậu đến làm gì?"
Giang Thành nghiêm túc nói: "Tôi nghĩ Phàn Lực đã xảy ra chuyện."
Nghe đến đây, cửa hơi hé mở đôi chút, nhưng cũng giới hạn ở một khe hở nhỏ, chị Huyên nói chuyện chỉ lộ ra nửa con mắt, "Cậu làm sao biết?"
Giang Thành liếc nhanh đến một đoạn từ hành lang kéo dài đến cầu thang, lại xoay đầu sang, thần tốc nói: "Vào rồi nói, ở đây không an toàn."
Chị Huyên cách một khe cửa đánh giá Giang Thành và cậu béo vài cái, cuối cùng gật đầu, "Được."
Cửa, đã mở.
Chị Huyên đứng sau cửa.
Các cô cũng không dám mở đèn, trong phòng tối như hũ nút.
Sau khi nghe Giang Thành nói ra việc Phàn Lực đã xảy ra chuyện, thần sắc cậu béo đột nhiên trở nên khẩn trương, cậu không rõ Giang Thành là làm thế nào có được kết luận này, nhưng lại rất cổ quái mà lựa chọn tin tưởng hắn.
Giang Thành là người đầu tiên đi vào, cậu béo theo sau hắn.
Nhưng ngay trong nháy mắt đặt chân vào cửa, cơ thể Giang Thành đột nhiên ngừng một cái, hắn dừng ngay cửa, đây cũng dẫn đến cậu béo đang đi sát nút phía sau đâm sầm vào người hắn.
Còn chưa đợi cậu béo hỏi làm sao vậy, Giang Thành đã nhanh chóng lùi về lại hành lang.
Đồng thời ấn chặt bả vai cậu béo, cũng túm cậu ta trở về.
Chị Huyên đã vì họ mà mở cửa cho đi vào, "Mau vào đây nhanh, lề mề cái gì vậy hả!" Chị Huyên thúc giục.
Cô ta thỉnh thoảng sốt ruột mà nhìn sang phía khác của hành lang, phảng phất như nơi đó rất nhanh sẽ xuất hiện thứ gì đó.
"Tôi có một vật rất quan trọng để quên ở trong phòng," Giang Thành đột nhiên nói, "Đợi tôi trở về lấy đã."
Nói xong không đợi chị Huyên phản ứng gì, hắn liền một tay vịn vào bả vai cậu béo, sau đó cả hai xoay người, bước nhanh hướng về đầu khác của hành lang.
Cậu béo không ngờ đến Giang Thành trông gầy gầy, sức lực lại lớn đến thế, cậu gần như là bị Giang Thành mang đi.
Cả đầu cậu đều rơi vào trạng thái trống rỗng.
Nhưng giờ phút này cậu rất thức thời mà không phát biểu bất cứ ý kiến nào, mãi đến khi bọn họ về lại góc ngoặt cạnh cầu thang với hành lang, Giang Thành cấp tốc kéo cậu ta núp vào trong.
"Cậu đã phát hiện được gì?" Cậu béo thở hổn hển hỏi.
Cậu nhìn thấy trên sườn mặt Giang Thành có mấy giọt mồ hôi lạnh rơi xuống.
Giang Thành ra hiệu trước cậu khoan nói chuyện, sau đó dựa vào vách tường hành lang, như đang nghe gì đó, mấy phút sau, sắc mặt hắn mới trở lại bình thường.
"Chị Huyên đó không thích hợp," Giang Thành đè thấp giọng nói.
Thịt mỡ trên mặt cậu béo run lên, "Không thích hợp chỗ nào?"
"Thứ cô ta đang mặc trên chân là đôi dép lê."
"Dép lê?"
"Ừm," Giang Thành gật đầu, "Lúc tôi đi vào vô ý phát hiện được."
"Hắn tiếp tục nói: "Trong căn biệt thự này có bao nhiêu nguy hiểm chúng ta đều biết, tùy thời có thể đối diện với sự truy sát của lệ quỷ, cô ta làm sao có thể cởi giày mình ra, đổi sang một đôi dép lê khiến hành động bất tiện?"