• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắn liếc ra ngoài cửa sổ, ánh nắng hơi có phần chói mắt, nhưng hắn hiểu rõ, dựa vào sự tính toán trước đó, hôm nay ban ngày duy trì nhiều nhất chỉ còn lại 3 tiếng đồng hồ, mà hiện tại ba tiếng ấy đã trôi qua được nửa.

Đợi sau khi bóng đêm lần nữa hạ xuống, thế giới này sẽ chìm vào trong đêm tối vĩnh viễn.

"Thời gian không còn nhiều, chúng ta chia ra lục soát," Giang Thành xoay đầu mắt nhìn xung quanh, "Phàn Lực anh một mình một tổ, cậu béo theo tôi, động tác cố gắng nhanh, đặc biệt chú ý vật có dạng chìa khóa, sau cánh cửa sắt ở tầng 3 có thể có manh mối, nhưng tôi thử qua rồi, không chìa khóa chỉ đơn giản dựa vào công cụ trong tay mở không ra đâu."

"Được."

Hai tổ cũng không nói lời thừa thãi nữa, bèn chia nhau ra.

Tổ Giang Thành bởi vì nhiều hơn 1 người nên phụ trách tầng 1 có diện tích tương đối lớn, tầng 2 thì giao cho Phàn Lực.

Lục soát rất nhanh đã có tác dụng, Giang Thành ở trong một góc không ai thèm ngó tới sau lưng cầu thang tìm được một sợi dây thừng được thắt nút ở tầng 2 kéo dài đến góc ngoặt hành lang cầu thang, đầu còn lại buông thõng trên đất.

Giang Thành chạy đến cầu thang, tìm được đầu còn lại của nút dây thừng ở tầng 2.

Chỗ đó chính là nơi hắn và cậu béo trốn vào đêm qua, nhưng lúc đó nơi đây lại không có dây thừng gì đó.

Phàn Lực nghe thấy tiếng hai người lên lầu, cũng từ trong phòng sách chạy ra, "Làm sao vậy?"

Giang Thành chỉ vào dây thừng bảo gã nhìn.

Sau một lúc lâu bọn họ lại trở về dưới lầu, theo vị trí thõng xuống của dây thừng, đi đến một bên hông của phòng khách, cánh cửa căn phòng trữ củi gỗ trống rỗng đang khép hờ, vừa đẩy liền mở.

Sắc mặt Phàn Lực chợt thay đổi, "Đêm qua tôi đã cột chặt tay cầm cánh cửa bằng dây thừng vào cây đinh của cửa bên cạnh, dây thừng sao lại không thấy nữa?"

Cậu béo mắt sắc, đi đến sau cửa từ sau một chồng củi gỗ nhặt một sợi dây thừng lên.

Dây thừng đứt ra làm hai, vết cắt vô cùng ngay ngắn.

Phàn Lực nhận lấy rồi dùng tay sờ lên, ngẩng đầu nói chắc nịch: "Là bị một công cụ cùng loại với dao găm cắt đứt."

Sau căn phòng nhỏ cất trữ củi gỗ còn có một cánh cửa, củi gỗ trước cửa đã bị người khác dời đi, để trống một mảnh.

Giang Thành đi sang đó, dùng tay đẩy, không đẩy ra.

Hắn nhìn xuyên qua lớp kính thủy tinh trên cửa, bên ngoài là mặt sau của biệt thự.

Trên đất không có bao nhiêu lá rơi, chẳng qua chỉ bởi vì trước đó đã mưa qua, nước vẫn chưa khô, trên đất đều bùn sình ướt rượt.

Mà trên lớp bùn sình đó để lại mấy vết bánh xe rõ rệt.

"Là của chiếc xe khách đó để lại." Cậu béo kinh ngạc nói.

Nhưng điều kì quái là phụ cận đây đều là rừng cây um tùm, căn bản không có đường đủ điều kiện cho xe khách chạy vào.

Nhưng đây đã không còn trọng yếu nữa, điều trọng yếu là bọn họ đã rõ cách hai người chị Huyên rời khỏi đây.

Cậu béo cũng học theo Giang Thành, điên cuồng rung lắc cánh cửa trước mặt, nhưng cửa lại không có chút dáng vẻ là sẽ mở được.

"Đừng lay nữa," Giang Thành nói, "Cậu mở không được đâu."

Cậu béo quả nhiên ngừng lay cửa, nhưng vẫn hỏi: "Cửa này nếu mở không ra thì sao mấy người kia lại có thể rời đi?"

Phàn Lực đứng đằng sau đột nhiên mở miệng: "Là thời gian."

"Thời gian?"

"Đúng," Phàn Lực nhìn sang cậu béo đang đầy mặt mê mang, gật đầu nói: "Là thời gian không đúng, chỉ khi đến thời gian riêng biệt, chiếc xe khách đó mới xuất hiện, sau đó cửa mới có thể mở được."

"Rạng sáng 3 giờ 7 phút," Giang Thành nói.

Phàn Lực tương đối ngạc nhiên mà nhìn hắn, gật đầu, "Cậu cũng nghĩ đến rồi."

"Hai người đang nói gì thế?" Cậu béo chớp chớp mắt, "Gì mà 3 giờ 7 phút?"

"Còn nhớ lúc Tạ Vũ chết không?" Giang Thành nói, "Khi ấy tôi từng xem đồng hồ, thời gian hiển thị chính là 3 giờ 7 phút."

Cậu béo ngờ vực hỏi: "Nhưng trong thế giới này, thời gian hiển thị trên đồng hồ không phải không chính xác sao?"

Phàn Lực tiếp lời: "Là không chính xác, nhưng đến thời gian riêng biệt nào đó nó sẽ lại trở nên chính xác. Vào đêm Tạ Vũ chết, tôi đồng thời nghe thấy âm thanh cổ quái, cũng đã nhìn thời gian," Gã lấy đồng hồ quả quýt từ trong túi áo ra, lắc lắc trước mắt cậu béo, "Trên đó cũng hiển thị 3 giờ 7 phút."

"Nhưng trước đó không lâu, tôi vừa mới xem lại thời gian, thời gian hiển thị lúc đó là 6 giờ đúng, cũng chính là nói thời gian hiển thị trên toàn bộ công cụ tính giờ đều sẽ trong thời khắc nào đó đột nhiên bị chỉnh đến 3 giờ 7 phút."

Con ngươi cậu béo bỗng thu nhỏ lại, tiếp đó như đột ngột nhớ đến thứ gì mà nhìn sang Giang Thành, "Vì vậy đêm qua ở phòng sách cậu đang đợi đồng hồ hiển thị 3 giờ 7 phút! Bởi vì đến khi ấy quỷ sẽ xuất hiện!"

Trên mặt Giang Thành nhìn không ra phản ứng gì, nhưng cậu béo tiếp tục nói: "Thời gian đã đến nhưng quỷ chưa đến tìm chúng ta, vì vậy cậu mới đi sang dò xét thử bên chị Huyên, nên cậu mới nói với chị Huyên Phàn Lực đã..."

Nói đến đây cậu ta đột ngột dừng lại.

Dù sao tứ chi Phàn Lực vẫn còn vẹn toàn đứng ở đây.

Chuyện tiếp theo liền đơn giản hơn nhiều, ba người về lại phòng khách, Giang Thành ngồi trên sofa, Phàn Lực ngốc người trước lò sưởi sưởi ấm, mà cậu béo lại rút chút thời gian ấy đi làm bữa ăn.

Sau khi ăn xong ba người tụ lại với nhau, Phàn Lực mở miệng nói gã đã đếm qua trên mặt đất sau biệt thự tổng cộng có 6 vết bánh xe, cũng chính là nói chiếc xe khách đó đã đến được 3 lần, mà bọn họ vừa hay đã trải qua ba đêm trong biệt thự.

Trời đã hoàn toàn tối mịt, Phàn Lực nắm chặt đồng hồ quả quýt, thỉnh thoảng liếc nhìn thời gian.

Không biết đã qua bao lâu, ngay lúc cậu béo tưởng chừng như đầu mình đã sưng húp cả lên, mệt mỏi muốn ngủ, Giang Thành đột nhiên nói: "Thời gian đến rồi!"

Phàn Lực cũng đồng thời đứng dậy, cất đồng hồ quả quýt vào túi áo.

Mọi người cùng nhau đi đến phòng dự trữ nằm trong góc phòng khách, trên đường đi Giang Thành và Phàn Lực đều biểu hiện rất cẩn thận, dù sao nhiệm vụ đã đến thời khắc cuối cùng, ai cũng không biết quỷ có đột nhiên xuất hiện hay không.

Cùng lúc với việc cả bọn đang đi đến phòng trữ củi gỗ, mảnh đất trống sau biệt thự đột nhiên sáng ngời.

Một chiếc xe khách lớn từ cách đó không xa đang đi đến, sau đó dần ngừng lại ở vị trí cách biệt thự chừng 20 mét.

Phàn Lực hít sâu một hơi, tay vịn vào cánh cửa trước mặt, đẩy nhẹ.

Cửa, đã mở.

Trên mặt cậu béo đều là biểu tình kích động, xém chút đã khóc lên.

Phàn Lực là người đầu tiên đi ra, sau đó là cậu béo, theo sau là Giang Thành.

Từ đầu đến cuối bọn họ đều ở trong hoàn cảnh ấm áp của biệt thự, vừa bước ra ngoài, có chút không thích ứng kịp với giá lạnh ngoài kia.

Phàn Lực dựng thẳng cổ áo da lên, Giang Thành quấn chặt cái áo khoác size lớn trên người, mà cậu béo chỉ có thể lựa chọn ôm lấy bản thân.

Cửa xe khách từ từ mở ra, ba người đã đi sang đó.

Trên xe vẫn là những người đấy, cặp tình nhân nọ, còn có đôi mẹ con, đều rất thành thực ngồi ở vị trí của mình.

Hướng dẫn viên tự xưng là Trịnh đạo đang đứng ở trên xe, vẫn như cũ là bộ dạng vô cùng nhiệt tình đó, "Các vị hành khách đã đợi lâu rồi! Bây giờ chúng ta sắp được khởi hành về lại nhà rồi."

Về nhà... Từ ngữ động lòng người biết bao, cậu béo nhịn không được mà muốn lập tức lên xe, nhưng có người ở phía sau kéo cậu ta một cái, liền bị Phàn Lực giành lên trước.

Cậu béo xoay đầu lại, phát hiện gương mặt Giang Thành đang lẳng lặng nhìn vào chiếc xe.

"Làm sao vậy?"

Giang Thành vẫn không nói gì.

"Hành khách, cậu không muốn về nhà sao?" Nụ cười của Trịnh đạo khá xinh đẹp, hơi hơi khom lưng, trên cổ tay nhỏ nhắn tinh xảo lộ ra hình xăm hoa hồng đẹp mắt, "Muộn là không về được đâu."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang