Ông chú trung niên nghiêng đầu qua nhìn tráng hán, không nghĩ tới lại bị tráng hán trừng mắt nên oán giận quay đi.
Trong bầu không khí có phần hơi xấu hổ, tình cảnh này kết thúc.
Tráng hán đứng dậy bảo rằng đã quá muộn, không hàn huyên nữa, gã trước đi canh gác, thúc giục mọi người sớm đi nghỉ ngơi.
Tráng hán gác từ 10 giờ đến 12 giờ, vẫn còn lại 6 tiếng.
Đám người Giang Thành trải qua bàn bạc các thứ, phân Giang Thành gác từ 12 giờ đến 2 giờ, ông chú trung niên thì từ 2 giờ đến 4 giờ, bởi vì cậu béo nếu có ra trận thì cũng chả có đáng dựa dẫm là bao, bèn phân cho cậu ta gác từ 4 giờ đến 6 giờ - khoảng thời gian tương đối mà nói thì không thể nào có nguy hiểm gì.
Tráng hán dời tấm nệm dày đến gần cạnh lò sưởi để sưởi ấm, ngọn lửa ánh lên khiến mặt gã lúc thì sáng lúc thì tối.
Sofa của cậu béo và Giang Thành đang nằm thì ở sát bên nhau, còn ông chú trung niên cách bọn họ có chút xa, ở một chỗ khác của phòng khách.
"Người anh em," Cậu béo vươn cổ qua, nhẹ giọng hỏi: "Đã ngủ chưa?"
Giang Thành lật người, để lại một bóng lưng cho cậu ta.
Trong hai tiếng gác đêm của tráng hán, Gianh Thành trước sau luôn bảo trì sự thanh tỉnh, nhưng còn tốt là, ngoại trừ âm thanh củi gỗ đang cháy, chuyện gì cũng không xảy ra.
Sau khi đã đến thời gian, tráng hán đi sang đây, đẩy đẩy Giang Thành, Giang Thành "tỉnh" giấc.
"Lúc gác đêm nhớ lanh lợi chút, có tình huống liền lớn tiếng gọi mọi người dậy," Tráng hán dường như không yên tâm, lại tiếp tục nói: "Trước và sau 12 giờ đêm có xác suất xảy ra những chuyện đó là cao nhất."
"Những chuyện đó nào?" Giang Thành đứng dậy hỏi.
Sắc mặt tráng hán trở nên khó coi, nhưng vẫn đè thấp giọng nói: "Sự kiện thần quái."
Sau cuộc giao lưu vắn tắt tráng hán lập tức nằm lên sofa trước đó Giang Thành đã nằm, mà Giang Thành thì đi sang chỗ khác, ngồi ở cạnh lò sưởi, chịu trách nhiệm canh giữ ban đêm.
Chung quanh im ắng, trừ bỏ tiếng ngáy thỉnh thoảng của cậu béo ra, gần như không có bất kì âm thanh nào.
Ông chú trung niên cùng tráng hán đều đã nhắm chặt mắt, trông như đang ngủ, nhưng Giang Thanh hoài nghi rằng trên thực tế bọn họ còn thức, tựa mình ban nãy vậy.
Hai tiếng trôi qua rất nhanh, Giang Thành đi đến bên sườn phòng khách, lay tỉnh ông chú trung niên.
Giữa hai người không có cuộc trò chuyện thừa thãi, Giang Thành trở về đi ngủ, còn ông chú trung niên sau khi cầm chai nước khoáng nốc mấy ngụm nước, thì đi đến cạnh lò sưởi.
Trước cho thêm chút củi gỗ vào trong, sau đó ngồi xếp bằng trước lò sưởi.
Đồng hồ quả quýt cũng bị ông ta cầm trong tay.
Kinh nghiệm của ông chú trung niên không phong phú bằng tráng hán và người phụ nữ kia, nhưng cũng tìm được đường sống trong chỗ chết trong hai lần nhiệm vụ trước đó, vì vậy biết rất rõ ràng ý vị thần quái trong lời của tráng hán là cái gì.
Càng hiểu rõ sự đáng sợ của chúng.
Cùng với phỏng đoán của Giang Thành không sai biệt lắm, từ lúc bắt đầu tráng hán gác đêm, ông chú trung niên một mực không có ngủ, trước sau đều đang cảnh giác một vài chuyện không hay có thể sẽ xảy ra.
Đã trôi qua được nửa tiếng, gì cũng không phát sinh.
Trong lúc đó ông ta lại thêm một lần củi nữa, lửa trong lò sưởi cháy rất mạnh, sưởi đến trên người ông chú trung niên cũng cảm thấy ấm áp, dường như làm vậy là có thể xua tan đi hàn ý trong lòng ông ta.
Hai tiếng sắp hết rồi, ca gác đêm này của ông ta cũng coi như đã kết thúc, ông chậm rãi đứng lên, quay đầu nhìn về phía cửa sổ.
Xuyên qua khe hở giữa bức rèm, dường như bầu trời ngoài kia cũng đã sáng lên được vài phần.
Những người sống trong ác mộng đều có sự chống cự cố chấp với bóng đêm, mà lại hết sức chung tình với ban ngày.
Ông chú trung niên cũng không ngoại lệ.
Ngay lúc ông ta đang hoạt động tứ chi để chuẩn bị đi gọi cậu béo - người trực ca kế tiếp - thì bỗng đâu một trận buồn tiểu cuộn trào mãnh liệt ập đến, thậm chí có hơi bất ngờ đến mức không kịp đề phòng.
Ông ta nhìn chằm chằm chai nước khoáng trong tay... uống nhiều quá ư?
Trời sắp sáng khiến ông yên tâm rất nhiều, ông quay đầu lại, nhà vệ sinh nằm trong một góc phòng khách, cách chỗ này không quá 20 thước.
Tính thời gian sơ qua, sau khi từ nhà vệ sinh trở lại vừa vặn có thể kêu tên mập kia dậy.
Hẳn là... không có vấn đề gì.
Ông ta nâng mắt kính, chậm rãi đi về phía nhà vệ sinh trong góc phòng.
Mở cửa cẩn thận từng ly từng tí, lại cẩn thận từng chút một để "mở vòi", cửa nhà vệ sinh mở toang ra thế, dù sao trong phòng khách đều là đàn ông, lại nói nữa, ở đây thế nhưng là Mộng Giới.
Run run người, sau khi ông chú trung niên "khóa vòi" xong lập tức cảm thấy cả người nhẹ nhõm.
Nói thực, cả một ngày chịu đủ giày vò, lại thêm 6 tiếng không ngủ, thể lực cùng tinh lực ông ta đã sớm có phần theo không kịp, dù sao cũng chả phải thanh niên trai tráng 20 tuổi đầu.
Nhìn mình trong tấm gương trước mặt đầy uể oải mỏi mệt, ông chú trung niên thở dài, tháo mắt kính xuống, vặn mở vòi nước, hất một ngụm nước lạnh lên mặt.
Nước lạnh buốt tê đến xương, nhưng khiến ông ta cảm thấy sảng khoái.
Vào lúc ông ta muốn rửa mặt lần thứ 2, dư quang khóe mắt liếc sang tấm gương, đột ngột phát hiện lúc này ở phía sau ông trong sự phản chiếu của tấm gương rõ ràng có một người đang đứng.
Người đến vô thanh vô tức, không nghe thấy bất kì tiếng bước chân nào.
"Ai?!"
Nỗi sợ hãi duy trì chưa đến 1 giây, ông chú trung niên sau đó đã bình tĩnh lại, tuy rằng không đeo mắt kính, nên ông không nhìn rõ được dung mạo của người đến, nhưng thân hình mập mạp vẫn là đã bán đứng thân phận của người đó.
"Là tôi."
Nghe thấy giọng nói của cậu béo, ông chú trung niên hệt như vứt được tảng đá nặng, nhưng cũng lập tức bất mãn nói: "Lần sau có đến nhớ lên tiếng, đừng có đột ngột mà đứng sau lưng tôi."
Ông chú trung niên dùng tay áo lau hai khuôn mặt, sau đó đeo mắt kính lên, vừa vẩy khô nước trên tay vừa xoay người lại.
Nhưng trong tích tắc ông ta hoàn toàn xoay người lại, một luồng giá lạnh ác ý từ đầu chạy đến chân rồi lung tung quấy phá, trong mạch máu dường như đã kết đầy những miếng đá nhỏ.
Phía sau... không có người.
Tên béo đâu?
Tên béo đó đi đâu rồi?!
Ông ta gần như trong nháy mắt đã nhuộm hồng cả hai con ngươi, trong tiềm thức muốn xoay đầu nhìn gương, nhưng ông ta không có, bởi vì ông ta cảm thấy bả vai mình trầm xuống, tựa như có vật gì đó vắt trên đấy.
...
Trời, đã sáng.
Ba người ngủ ở tầng 2 không khác lắm với những người ngủ ở phòng khách, đều để lại một người làm nhiệm vụ canh gác.
Nam văn thư co người trong một góc phòng ngủ vừa chuẩn bị ngáp một cái, thì bị một tiếng gào thét như mổ heo làm đứt đoạn, đồng thời còn dọa cho anh ta run rẩy cả người, thiếu chút là đã từ trên ghế ngã sấp xuống.
Người phụ nữ và cô gái thanh thuần đang ngủ trên giường cũng bị tiếng thét này làm cho bừng tỉnh.
Sau khi mấy người liếc nhìn nhau bèn xông xuống dưới lầu.
Giang Thành và tráng hán vây bên người cậu béo, mà cậu béo thì lại ngồi trên đất, bị dọa đến hoa dung thất sắc, tiếng tru thét như mổ heo đó đến từ ai không cần nói cũng biết.
Tầm mắt của cả ba đều dán vào nhà vệ sinh trong góc phòng.
Mang theo sự hoảng hốt, bất an, còn có... nghi ngờ.
Người phụ nữ có nốt ruồi bên miệng nhìn quanh bốn phía, không tìm thấy ông chú trung niên kia, trong lòng đã có sự chuẩn bị.
Cô ta phất tay cô gái thanh thuần ra, tự mình đi về phía nhà vệ sinh.
Cửa nhà vệ sinh đang mở, cô ta đứng trước cửa nhanh chóng liếc vào bên trong.
Mặc người có nhiều kinh nghiệm như cô, cũng không dằn được phải hít một ngụm khí lạnh.
Ông chú trung niên đứng thẳng tắp trước tấm gương, thân thể hướng về phía cửa, đưa lưng với tấm gương, nhưng đầu thì lại vặn ra sau 180 độ, nhìn về phía tấm gương đằng sau.
Xuyên qua sự phản chiếu của tấm gương, có thể nhìn thấy con mắt của ông chú trung niên trợn với biên độ cực lớn, gần như muốn rớt khỏi hốc mắt.
Sau khi tỉnh táo lại, người phụ nữ cảnh giác đi đến cạnh ông chú trung niên, sau đó là tráng hán.
Sau khi Giang Thành đã quan sát được vài giây cũng theo đi sang đó, đứng ngoài cửa nhà vệ sinh dõi mắt nhìn vào trong.
Người phụ nữ dời tay khỏi gáy ông chú trung niên, sau hồi lâu mới nói: "Ông ta bị một lực cực mạnh đột ngột vặn đứt cái cổ."
Đây là chuyện rõ ràng nhìn thấy, tự nhiên không ai đưa ra dị nghị.
"Trước khi chết còn phải chịu một nỗi khiếp sợ kịch liệt," Tráng hán nhìn chằm chằm vào con ngươi của ông chú trung niên rồi bổ sung.