• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Được rồi, nhiêu đây người hẳn đã đủ rồi." Tráng hán tự nhiên mà trở thành thủ lĩnh của cái đội ngũ này, "Nhiệm vụ phía sau sắp bắt đầu, mọi người chuẩn bị sẵn sàng."

Phảng phất như đáp lại lời nói của tráng hán, ở đằng xa dần dần xuất hiện ánh sáng.

Theo việc ánh sáng ngày càng đến gần, hai chùm sáng như muốn xé toạc bóng tối.

Một chiếc xe buýt lộng lẫy mới tinh thong thả ngừng lại ở cạnh trạm đợi.

"Nói ít, quan sát nhiều, làm chuyện gì trước hãy bảo đảm an toàn chính mình rồi hẵng, cố gắng không hành động một mình," Thừa dịp cửa xe buýt chưa mở ra, tráng hán nắm bắt thời gian đè thấp giọng dặn dò vài câu.

Lời vừa dứt, cửa xe, đã mở.

Từ trên đó có một người trẻ tuổi nhảy xuống.

Đầu đinh, trên người mặc áo hoodie xanh dương, phía dưới mặc cái quần bò bị giặt đến phai màu, bộ dạng thanh tú, khoảng ngoài 20 tuổi.

Miệng thì cứ nhóp nhép nhóp nhép, như đang nhai kẹo cao su.

"Đã đợi lâu, các vị hành khách, bởi vì thời tiết nên mới trì hoãn đến giờ, thật ngại quá," Khuôn miệng cùng âm thanh của người này đem đến cho mọi người một bất ngờ nho nhỏ, rõ ràng người này là một phụ nữ.

Người phụ nữ này tự giới thiệu mình: "Rất vinh hạnh trở thành hướng dẫn viên cho chuyến hành trình lần này của mọi người, tôi họ Trịnh, mọi người có thể gọi tôi là Tiểu Trịnh, hoặc Trịnh đạo đều được."

"Trịnh đạo," Có người đáp lại.

Mọi người đều rất ăn ý mà không xưng hô cái tên Tiểu Trịnh.

"Được rồi, mọi người mau lên xe," Trịnh đạo khách khí thăm hỏi, "Thời tiết xấu, đường không dễ đi, chúng ta nắm chắc thời gian."

Mọi người dựa vào trình tự từ trái sang phải mà lên xe, trước là tráng hán, sau đó người phụ nữ có nốt ruồi bên miệng, nam văn thư, ông chú trung niên đầu hói, Giang Thành, cậu béo năng động và cô gái thanh thuần là người cuối cùng lên xe.

Sau khi lên xe mới phát hiện trên xe còn có những hành khách khác.

Có một đôi tình nhân ngồi ở bên trái lệch về sau, cô gái đang xem tạp chí, bạn trai cô ấy thì đang đeo một cái tai nghe bịt mắt, dựa vào kính thủy tinh nghỉ ngơi.

Còn có một người phụ nữ trung niên dắt theo một cậu nhóc ngồi ở hàng ghế đầu tiên phía sau tài xế.

Hẳn là mẹ con, chẳng qua là cậu nhóc đó trông có vẻ bị bệnh, cảm xúc không tốt, ánh mắt cũng mơ hồ bất định, khi Giang Thành đi ngang qua phát hiện trên ngón tay hai bàn tay của nó quấn đầy băng vải.

Sau khi Trịnh đạo lên xe giúp mọi người tìm chỗ ngồi, sau đó cửa xe vừa đóng, cô ta đã ngồi ở bên phải tài xế.

Tráng hán ngồi sau cặp mẹ con nọ, người phụ nữ có nốt ruồi thì ngồi phía sau Trịnh đạo.

Chỗ Giang Thành chọn là hàng ghế thứ hai phía sau cặp tình nhân, hắn vừa ngồi xuống, một thân thể to đùng nào đó nhân lúc ấy liền xông đến, "Này anh em, hai chúng ta ngồi chung với nhau đi!"

Giang Thành ngẩng đầu, đúng như dự đoán là cậu béo năng động đó, hắn nói: "Được thôi, nhưng tôi không có thói quen ngồi trong."

"Không sao, tôi có thể nhét gọn lại được chút."

Sau nửa phút cậu béo cầu được ước thấy mà chen vào trong, nhưng bộ phận dư ra vẫn là chiếm hữu phi pháp vài phần vị trí của Giang Thành, ép hắn phải xê dịch ra phía ngoài.

Nam văn thư đã mấy lần muốn cùng người khác ghép chỗ, nhưng nhận lại được đều là mặt lạnh, cuối cùng vẫn là cô gái thanh thuần cho anh ta ngồi cạnh.

Người đàn ông trung niên một mình ngồi ở hàng ghế sau cùng, Giang Thành xoay đầu lại nhìn ông ta, phát hiện sắc mặt ông ta âm trầm đến độ sắp nhỏ giọt được luôn rồi.

"Người anh em, cậu có thể nói lại cho tôi đây rốt cuộc là chuyện gì không?" Cậu béo sáp đến, đè thấp giọng hỏi, "Tôi đang ngủ ngon ơi là ngon thì bỗng dưng đến đây luôn."

Giang Thành đem những tin tức mình lấy được từ tráng hán có râu quai nón rồi lại thêm mắm dặm muối mới kể lại cho cậu ta nghe, người sau nghe xong thiếu điều muốn khóc, "Chết ở đây là cả nhà đều chổng ngược đầu máu chảy lênh láng ư?"

"Đúng vậy đấy."

"Thế sao tôi thấy anh không có gì là sợ lắm?"

Giang Thành xoay đầu sang, dùng giọng điệu vô cùng trang trọng nói: "Bởi vì tôi là một cô nhi."

Đường đi rất yên ả, yên ả đến mức nam văn thư cho rằng cứ thế mà tiếp tục yên ả, nhưng theo tiếng phanh xe đột ngột xuất hiện rồi lại vang dội, đem hết thảy những mộng mị tươi đẹp ấy nghiền cho nát tươm.

"Ầm!"

Quán tính cực lớn dẫn đến chấn lưu hỏng làm cho thủy tinh vỡ tan tành, tựa như cơn lốc thổi quét qua toa xe.

Xe, đã đụng trúng một vật gì đó.

Nam văn thư co rụt người trên con đường đi nằm giữa hai hàng ghế, miệng mở to, xem chừng là muốn kêu ra tiếng, cuối cùng vẫn là tráng hán túm anh ta kéo ra toa xe, vung thẳng hai bạt tay.

"Không muốn chết thì con mẹ mày ngậm chặt mồm vào!" Gã hung tợn mà dọa dẫm.

Nam văn thư mặt xám mày tro co người trên đất, hồi lâu sau mới bò dậy, trốn ở nơi cuối cùng của đội ngũ.

Chính xác.

Xe, đã đụng phải cây.

Tài xế xuống dưới xem thử, phát hiện là do mưa lớn khiến cho đường đi vốn đã hơi nghiêng xảy ra sự cố đổ sụp, thay đổi quỹ đạo bình thường của chiếc xe, sau đó mất đi cân bằng do đụng phải cây bên đường.

Vô cùng may mắn là, không có ai phải chịu tổn thương nghiêm trọng gì, phần lớn là bị mảnh thủy tinh cắt trúng.

Nhưng xe đã không đi được nữa, nơi đây...

Giang Thành nhìn ngó xung quanh, có thể nói đây trước không thôn xóm sau không quán tiệm, chỉ có một con đường thẳng tắp đi thông đến một hướng nào đó chưa biết.

Mưa, tuy đã nhỏ đi vài phần, nhưng vẫn chưa ngừng rơi.

"Thật sự rất xin lỗi mọi người," Trịnh đạo xoa xoa tay đi tới, trên cánh tay có lấm tấm các vết máu, "Xem ra chuyến đi hôm nay phải ngâm nước mất rồi."

Tính cả lần đầu gặp mặt cách đây được vài tiếng đồng hồ, cô ta đã xin lỗi hai lần, nhưng cố tình hết lần này đến lần khác mọi người đều biết không lần nào là cô ta thật tâm.

Dựa theo cách nói của tráng hán, cô ta chỉ là một NPC thúc đẩy tình tiết câu chuyện.

"Hay là như vậy đi, tôi có biết một căn biệt thự nằm trong khu rừng đằng kia, mọi người có thể trước vào trong đó tránh mưa, đợi chúng tôi tìm xe, sau đó lập tức đến đón mọi người," Trịnh đạo chỉ vào cánh rừng ở cách đó không xa.

Đến cả người mới như Giang Thành cũng cảm thấy đây không phải là lựa chọn tốt gì, nhưng đám người tráng hán lại đồng ý, tiếp đó xoay người đi vào trong rừng.

Nhiệm vụ chân chính... đến rồi!

Vốn bầu không khí còn coi như đang thoải mái nhẹ nhàng cũng theo đó mà biến đổi.

"Đợi chút!" Trịnh đạo gọi bọn họ lại, sau đó chạy lên xe cầm xuống vài cái ô che mưa, "Đừng dầm mưa."

"Cảm ơn."

Đi trên con đường bùn lầy, hơi không chú ý, có thể sẽ ngã sấp mặt, cả bọn đi cũng được chừng nửa tiếng, trước mặt rốt cuộc đã xuất hiện một căn biệt thự ba tầng.

Biệt thự được tầng tầng rừng rậm che kín, nếu không phải đã đi đến rất gần cũng khó mà phát hiện thấy.

"Trong đó không biết có người sống không nữa?" Cô gái thanh thuần nhỏ giọng nói.

Có thể dễ dàng thấy rõ biệt thự có bao nhiêu đổ nát, phỏng chừng đã giữ hơn 5 năm mà không ai quản lý, trước cửa đã chất đầy từng tầng lá rụng.

"Không nguyện ý ở có thể ngốc ở bên ngoài," Tráng hán đầu cũng không xoay, sau đó mở ô, đi về phía biệt thự.

Giang Thành nhìn bóng lưng tráng hán, cảm xúc của gã dường như đang trở nên kém đi, kỳ thực mọi người đều có thể nghe ra, cô gái thanh thuần chỉ là đang càu nhàu mà thôi.

Mà Giang Thành lại từ trong sự oán than và bất mãn của hai người ngửi ra được mùi vị của sợ hãi.

Sau khi đợi tất cả mọi người đều đi, cậu béo mở chung với Giang Thành cái ô thúc giục: "Nhìn gì thế ông anh, mau qua đây nhanh."

"Ừm."

Gõ cửa nhưng không ai trả lời, tráng hán thử đẩy một cái, không nghĩ đến cửa gỗ dày nặng lại có thể bị đẩy ra một khe hở nhỏ.

Cửa, không khóa.

Sau khi đợi được cửa lớn hoàn toàn mở rộng, cảnh tượng trong đó lập tức đập vào trong mắt.

Trong phòng khách rộng rãi chỉ lộ ra chút vẻ cũ kỹ, lại không có bao nhiêu cảm giác tan hoang, trên sàn nhà đã tích được một tầng bụi bặm hơi mỏng, trên bàn cơm hình chữ nhật cũng thế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK