Phàn Lực như nghĩ đến điều gì, trong phút chốc thần sắc trở nên cổ quái, tiếp đó cầm giày vận động lên, xoay người đi ra ngoài cửa.
Dọc theo hành lang, như là muốn xuống lầu.
Mọi người đều đi theo sau đó, cậu béo và Giang Thành đi ở cuối đội ngũ, mà lúc đi ngang qua phòng cậu con trai, cậu béo bị Giang Thành kéo vào trong phòng ngủ.
"Cậu muốn làm gì?" Cậu béo che cơ thể mình lại, hoảng sợ hỏi.
"Kiểm tra một vài thứ."
"Cậu kiểm tra thì kéo tôi làm gì?"
Giang Thành lần lượt kéo từng cái ngăn kéo trong phòng, chỉ chốc lát lại ngồi xổm ở cạnh giường, từ dưới giường khẩy ra được một đôi dép lê, sau đó cầm đôi dép lê lên ngẩng đầu nhìn cậu béo, bình tĩnh trả lời: "Bởi vì tôi sợ."
Cậu béo: "..."
Sau một lúc lâu, Giang Thành cùng cậu béo đi đến phòng khách ở lầu dưới, trông thấy đám người chị Huyên đang vây xung quanh ở cạnh tủ giày, tất cả giày đều bị lật lên hết, từng đôi từng đôi giày một được sắp xếp ngay ngắn trên sàn nhà.
Nghe thấy âm thanh xuống lầu của Giang Thành, Phàn Lực đặt đôi giày thể thao của quý bà trong tay xuống, cậu béo nhìn thấy sắc mặt ba người không quá tốt.
Ngay lúc Trần Hiểu Manh mở miệng, trong nháy mắt muốn nói chuyện, thì Giang Thành đã mở lời trước: "Có phải phát hiện trong căn biệt thự này không chỉ có hai chàng trai, mà còn có cả hai cô gái?"
Con ngươi Phàn Lực chợt run lên, tựa như lập tức muốn nói gì đó, nhưng gã kiềm lại, sau một lúc lâu mới trầm giọng hỏi: "Cậu rốt cuộc là làm gì?"
"Đừng nói điều vô dụng đó, trước nói các người phát hiện được gì," Giang Thành đặt vật trong tay xuống, vô cùng bình tĩnh mà nhìn gã.
Phàn Lực cầm hai đôi giày cho Giang Thành xem, đó là hai đôi giày thể thao kiểu nữ, số đo hoàn toàn giống nhau, căn cứ vào phán đoán trước đó của bọn họ là thuộc về cùng một cô gái.
Mặt Phàn Lực âm trầm lật hai đôi giày lại, lộ đế giày ra, "Đôi giày bên trái này sườn ngoài đế giày bị mòn nghiêm trọng, mà đôi bên phải mòn chút nhưng tập trung ở sườn trong."
Gã ngẩng đầu lên, ánh mắt dán thẳng vào người Giang Thành, "Đế giày mòn với tư thế đi đường có liên quan với nhau, với lại loại thói quen này một khi dưỡng thành thì gần như không thể sửa lại được, vì vậy đây là giày của hai người, trong căn biệt thự này có hai cô gái."
"Nhưng vì cái gì tầng 2 chỉ có một phòng ngủ của nữ?" Trần Hiểu Manh hỏi, "Huống hồ trong phòng ngủ chỉ có một chiếc giường đơn?"
Giang Thành lắc đầu, "Hai phòng ngủ nhỏ trên lầu đều là của nữ, tự nhiên là mỗi người một chiếc giường đơn."
"Ý của anh là gì?"
"Đây là thứ tôi tìm được trong căn phòng dán đầy áp phích quân sự," Giang Thành lấy đôi dép lê tìm được dưới giường ra, "Số đo hơi nhỏ, anh có thể so sánh với giày thể thao thử."
Thực ra không cần so sánh, nhưng Phàn Lực vẫn nhận lấy, đặt cùng với đôi giày thể thao, đến đây tất cả đều có thể thấy rõ ràng, chủ nhân đôi dép lê này hẳn là một người phụ nữ.
"Chỉ dựa vào một đôi dép lê liền nói người sống trong căn phòng đó là con gái có phải quá miễn cưỡng rồi không? Có lẽ đôi dép này là do cô gái đó bỏ quên trong phòng cậu con trai cũng không chừng."
"Với lại nhìn cách bố trí trong căn phòng đó, nhìn ra cũng thấy người sống trong đó là một chàng trai."
"Nhưng trong phòng con trai cũng sẽ không dùng đến vật này," Giang Thành thò tay vào túi áo móc ra một túi đồ vật, đưa cho Trần Hiểu Manh - người đặt ra nghi vấn.
Người sau sau khi nhận lấy thì lông mày giần giật, là một túi băng vệ sinh đã mở ra.
"Tôi tìm được trong ngăn kéo đấy, không ngừng ở một túi." Giang Thành tiếp tục nói.
Chị Huyên nhìn Giang Thành, "Nói như vậy sống trong hai căn phòng đó đều là con gái, với lại thói quen tính cách một đứa trong đó càng nghiêng về hướng nam tính hơn."
Giang Thành gật đầu, "Là như thế đó."
Trần Hiểu Manh dường như mới hồi thần, trong ánh mắt có phần mê mang, "Vậy hai người con trai khác sống ở đâu? Trong căn biệt thự này chúng ta chỉ tìm được ba căn phòng."
Một căn phòng ngủ chính của nam nữ chủ nhân.
Căn cứ vào suy đoán, hai căn phòng nhỏ còn lại phân biệt thuộc về hai cô gái trong biệt thự.
"Có thể là ở tầng 3 hay không?" Cậu béo nhỏ giọng nhắc nhở, "Nơi đó chúng ta vẫn chưa đi qua."
Lời còn chưa dứt, chị Huyên liền lắc đầu: "Hẳn sẽ không, lúc đến tôi từng quan sát qua, căn biệt thự này chỉ có tầng 1 và 2 mới có cửa sổ, tầng 3 là một phòng tối."
Theo lẽ thường mà nói, sẽ không ai đặt phòng ngủ trong một phòng tối không có cửa số cả, đặc biệt chủ nhân biệt thự là một hộ giàu có thế này.
Trần Hiểu Manh như ý thức đến cái gì, thần sắc khẩn trương nói: "Vì vậy... hai người con trai đó không phải thành viên trong gia đình, bọn họ là kẻ ngoại lai!"
Phàn Lực liếc mắt nhìn cô, lạnh lùng nói: "Hẳn là kẻ xâm nhập."
"Với lại đấy cũng không phải là hai người con trai, là hai người đàn ông thành niên," Giang Thành bổ sung.
Nghe vậy cả người Trần Hiểu Manh run mạnh một cái.
Chính xác, sau khi giả thuyết về hai người đó là con của nam nữ chủ nhân bị lật đổ, đơn giản từ việc nhìn hai đôi giày để lại này, một đôi gần với số đo của Giang Thành, mà đôi còn lại thậm chí so với Phàn Lực còn lớn hơn.
Giang Thành nhìn hai đôi giày vận động được sắp lại cùng nhau trên đất, "Lần đầu tôi nhìn thấy đôi giày này, tôi đã có cảm giác rất kì quái, giá nó quá rẻ, lại vô cùng cũ, rõ ràng không ăn khớp với những đôi khác trong tủ giày, mà những người sống trong căn biệt thự này cũng không giống người biết chín bỏ làm mười."
Trong lúc nhất thời trong phòng khách rơi vào trầm lặng, mạch suy nghĩ trước kia bị đánh đổ, hướng đi của cố sự cũng từ thảm kích của một gia đình tương đối trắng ra biến thành ác đồ xâm nhập.
Sau một lúc lâu, cậu béo nhìn trái phải, nhỏ giọng mở miệng, "Vì vậy nói là có hai người đàn ông xông vào căn biệt thự này, trước giải quyết nam nữ chủ nhân, sau đó đã cầm tù hai cô con gái họ, sau cùng giết chết."
"Còn nhớ sau khi nữ quỷ đi qua để lại vết nước bẩn không? Còn có trong bồn tắm lớn của nhà vệ sinh tầng 1 lưu lại một sợi tóc của phụ nữ," Mặt chị Huyên âm trầm nói, "Con quỷ đó rất có khả năng chính là bị nhấn nước trong bồn tắm mà chết đuối."
"Về phần Tạ Vũ sau khi bị hù chết lại bị kéo đi mà đánh đấm tàn bạo, cũng là sự báo thù của nữ quỷ, đây cũng có thể giải thích thông vì sao nữ quỷ lại đeo đôi giày của kẻ xâm nhập lưu lại cho hắn."
"Bởi vì cô ta tưởng tượng Tạ Vũ thành người lúc trước từng thực thi những điều tàn bạo với cô ta."
Trong đoạn thời gian mọi người phân tích chân tướng vụ án, trời cũng đã sáng, lần này không có người hối thúc cậu béo đi làm cơm, chỉ đơn giản ăn chút các loại đồ ăn vặt như bánh mì nhỏ để lót dạ.
Cũng không phải đau lòng cho cậu béo linh hoạt này, mà là thời gian của bọn họ đã không nhiều.
Giang Thành đã nhận ra ban ngày của thế giới này ngày càng ngắn, mà ban đêm lại càng trở nên dài đến vô hạn.
Chiếu theo sự tính toán của hắn, nhiều nhất lại trôi qua thêm hai đêm, ban ngày của thế giới này sẽ triệt để biến mất.
"Sau khi ban ngày biến mất sẽ xảy ra chuyện gì?" Cậu béo mở to hai con ngươi như cái bóng đèn, yếu hầu dằn lại sự chuyển động.
Giang Thành xoay người qua, vỗ bả vai cậu ta an ủi nói: "Không cần lo lắng..."
Hai má tái nhợt của cậu béo thoáng đỏ hồng hơn một phần.
Giang Thành mở miệng: "Cùng lắm thì quỷ sẽ hiện thân giết người không kiêng nể gì cả."
Cậu béo: "???"
Mọi người đi đến hành làng tầng 2, bọn họ muốn thừa dịp thời gian ban ngày tương đối an toàn này, hoàn thành lục soát lần 2 với căn biệt thự này.