“Thiếu gia, thiếu gia, phu nhân gọi người ăn cơm, người sao lại leo lên trên núi, để phu nhân thấy được lại la.” Phía dưới một toàn giả sơn cao 4 đến 5 trượng, một thiếu nữ mặc trang phục nha hoàn màu xanh lục ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi.
“Biết rồi.” Trên đỉnh núi chậm rãi truyền đến một giọng nói của trẻ con, sau đó nhìn thấy một cái đầu thò ra khỏi đỉnh núi, là một cậu bé bảy tám tuổi gương mặt trắng hồng vẫn còn lưu lại nét bụ bẫm của trẻ sơ sinh, đôi mắt to, chiếc mũi cao thẳng.
“Lục y tỷ tỷ, mẹ ta không có nhìn thấy ta ở trên núi đúng không?” trong lúc nói chuyện chỉ thấy đôi chân của cậu bé đạp lên trên đá nhanh chóng xuống núi.
“Người chậm tí, cẩn thận ngã xuống đấy” thiếu nữ nhìn thấy cậu bé nhảy như bay xuống liền kinh sợ hét lớn.
Nàng vừa nói xong, cậu bé đã an toàn xuống tới mặt đất. Thiếu nữ nhanh chóng tiến lên phía trước nhìn cậu bé từ trên xuống dưới xem có bị thương không, sau đó vừa sửa sang quần áo bị vò nhăn của cậu bé khi xuống núi vừa nói: “Thiếu gia, người sau này đừng leo lên núi nữa được không, người lần trước té từ trên núi xuống cũng không nhẹ”, trong âm thanh của thiếu nữ có chút cầu xin.
“Được, ta nghe lời của lục y tỷ tỷ, sau này sẽ không leo núi nữa.” cậu bé nhìn một mặt kinh sợ cầu xin của thiếu nữ nói.
“Aii, lục y tỷ tỷ, ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta, mẹ ta có thấy ta leo núi không?” giờ cậu bé mới nhớ đến việc lục y tỷ tỷ chưa trả lời câu hỏi của hắn.
“Không có, phu nhân bảo ta gọi người về ăn cơm, phu nhân không có qua đây” thiếu nữ sửa sang xong y phục của cậu bé ngẩng đầu nói.
“Vậy cũng tốt, lát nữa đừng nói với mẹ ta, để bà biết được lại nhéo lỗ tai ta”, cậu bé ra dáng sợ sệt nói.
Thiếu nữ che miệng cười khẽ nói: “Được, ta không nói.”
“Aii ya, thiếu gia, đi nhanh lên, vừa rồi phu nhân bảo ta gọi thiếu gia ăn cơm, nếu còn không đi, phu nhân lại nhéo lỗ tai thiếu gia đấy.” lục y thiếu nữ cố ý hù cậu bé nói.
Cậu bé vừa nghe nhéo lỗ tai, lập tức nói: “Đi nhanh lên.”
“Mẹ”, một vị phu nhân khoảng 30 tuổi mặc trang phục đẹp đẽ đứng tại cửa ra vào của một tòa tiểu viện tinh xảo, cậu bé chạy về phía người đẹp. Vị phu nhân đó nhìn thấy cậu bé chạy đến, trên mặt lộ ra vẻ cưng chiều.
Phu nhân khoảng 30 tuổi, nhưng da mặt căng bóng, không có một nếp nhăn, dáng người cân đối, không giống như đã từng sinh con. Thấy cậu bé chạy đến bên cạnh mình, ôm lấy chân mình, phu nhân cúi đầu cười khanh khách sờ lên đầu cậu bé: “Ngu nhi, ngươi lại chạy đi đâu đấy, ăn cơm cũng không tìm thấy ngươi.”
“Mẹ, ta đến bên hồ xem cá” cậu bé ngẩng đầu chớp chớp đôi mắt đen láy nhìn mẹ của mình.
Mẹ cậu bé cười khẽ càng thêm ngọt ngào, tay từ từ trượt xuống lỗ tai cậu bé, nhẹ nhàng nhéo một cái, cười tủm tỉm nói: “Vậy vừa nãy là ai đứng trên đỉnh núi hóng gió đây, hơn ba dặm cũng có thể thấy được.”
Cậu bé nghe vậy liền rụt cổ lại, sau đó đôi mắt cũng híp thành hình trăng lưỡi liềm ngọt ngào nói: “Mẹ, người nhất định là nhìn nhầm rồi, lúc nãy khi con đi qua trên đó không có người.”
“Nhìn nhầm sao?” bàn tay của mẹ cậu bé từ từ nắm chặt hơn lỗ tai trên tay bà: “Lão nương nhìn sai sao, lão nương là tiên thiên cao thủ, thằng nhãi ngươi đứng ngoài mười dặm tiểu tiện, ta cũng có thể nhìn thấy tiểu tước tước của ngươi, lần trước đã nói không cho ngươi leo núi, lần trước té ngã còn chưa đủ sao?”
“Đau, đau, mẹ, rớt rồi, lỗ tai rớt rồi” ngũ quan của cậu bé nhăn lại thành một đống.
“Rớt rồi mới tốt, dù sao cũng không nghe lời, có cũng vô dụng” mẹ cậu bé vừa mắng vừa buông nhẹ tay hơn nhiều. Nói xong, nắm lấy tay cậu bé, quay người đi vào trong tiểu viện: “Lát nữa ăn xong cơm đừng chạy lung tung, phụ thân ngươi chiều nay sẽ về.”
“Cha con trở về sao” cậu bé vui mừng cất cao giọng nói: “Con đã lâu không được gặp cha, cha có phải đã quên con rồi hay không?”
Mẹ cậu bé nhìn thoáng qua cậu, trong mắt bà tràn đầy yêu thương: “Cha ngươi làm sao có thể quên ngươi được, cha ngươi là bận bịu sự vụ trong tộc, bây giờ y là chủ của một thành, y phải quan tâm rất nhiều việc.”
Cậu bé nghe vậy ngẩng đầu nhìn thoáng qua mẫu thân, trong mắt càng tỏ ra quang mang: “Con thấy cha là có bà ba ở bên ngoài, nên đã không cần chúng ta nữa.”
“Y dám” mẹ cậu bé lập tức âm thanh sắc bén nói: “Aii, thằng nhãi ngươi dám đùa lão nương, không cần lỗ tai rồi đúng không.”
Cậu bé nhanh chân bỏ chạy, “Mẹ, con đói rồi, mau ăn cơm đi thôi.”
…
Lục Tử Ngu nằm trên giường, một cánh tay gối sau đầu, mắt nhìn chăm chăm vào cánh tay đang xoay chuyển qua lại kia.
Bàn tay mềm mại linh hoạt biết bao, nhớ đến bàn tay kiếp trước của chính mình, bởi vì kinh mạch đứt đoạn, toàn bộ xương cốt vỡ vụn mà biến hình, cảm giác bây giờ như đang nằm mộng. Đúng vậy, Lục Tử Ngu chính là tên Lục Tử Ngu ngồi trên long ỷ, kiếp trước do địa cầu nổ tung mà chết.