• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Tử Ngu tiếp tục đi dạo trên đường, trong khoảng thời gian đó đến rất nhiều cửa hàng mua một đống đồ chơi, còn đến tiệm rèn sắt đúc mấy thanh phi đao. Trong lúc bất tri bất giác đã đến buổi chiều giờ thân, Lục Tử Ngu cũng có chút mệt mỏi.

“Phía trước có tiệm trà, chúng ta nghỉ ngơi một chút vậy” Lục Tử Ngu nói xong liền đi về phía tiệm trà bên góc đường.

Tiệm trà không lớn đã có mười mấy người, Lục Tử Ngu đi đến một cái bàn không có người, ngồi xuống.

A Quý ở phía sau hô lớn: “Ông chủ đâu?”

Cách đó không xa, một ông lão đang hí hoáy dụng cụ uống trà, ngẩng đầu liếc nhìn A Quý, nhỏ giọng nói: “Đến đây.”

A Quý lớn tiếng nói: “Cho thiếu gia chúng ta một bình trà ngon.”

Ông lão nhìn nhìn Lục Tử Ngu, vẻ mặt không chút biểu tình trả lời: “Được thôi, chờ chút.”

Lục Tử Ngu có chút hứng thú nhìn vị lão nhân này, ông lão trông có vẻ là người bình thường, thái độ lúc nãy của lão đã trêu chọc A Quý không thích.

“Trà của ngươi” ông lão rất nhanh mang đến một bình trà và vài chén trà, vẫn như cũ mặt không chút biểu tình. Lúc ông lão rót trà, Y Vô Kỳ ở bên cạnh đột nhiên đứng dậy hành lễ với ông lão: “Gặp qua tiền bối.”.

Động tác của lão nhân dừng lại một chút, lại tiếp tục rót trà, rót xong đặt bình trà xuống mới nhìn đến Y Vô Kỳ nói: “Ở đây không có tiền bối.”

Y Vô Kỳ hành lễ với bóng lưng của lão nhân xong mới ngồi xuống.

Lục Tử Ngu nghỉ ngơi ở tiệm trà một lát liền rời khỏi, đi về nơi đặt xe ngựa.

“Y thúc, ngươi quen biết lão nhân vừa rồi sao?” Lục Tử Ngu vừa đi vừa tùy tiện hỏi Y Vô Kỳ.

Y Vô Kỳ ở phía sau bước nhanh đến gần Lục Tử Ngu nói: “Cũng không tính là quen, chỉ là biết ông ấy. 20 năm trước lão rất nổi tiếng, trước kia là cường giả kim đan, sau này vì một số chuyện mà tự phế tu vi, 10 năm trước bắt đầu mở tiệm trà ở đó, còn những việc khác ta cũng không biết.”

Lục Tử Ngu nghe xong đôi mắt giống như sáng lên, miệng nhếch lên một chút, sau đó nói với Y Vô Kỳ: “Ơ, cảnh giới Kim Đan cảnh vậy mà tự phế tu vi sao… Y thúc lát nữa trở về có thể phiền người đi thăm dò chuyện của ông ta không, ta rất hiếu kỳ.”

“Được thôi công tử.” Y Vô Kỳ nhẹ nhàng trả lời.

“Nhị ca, mau đá mông hắn đi, aii, chậm quá chậm quá. Đại ca, mau tát hắn đi, trộm đào, trộm đào này…”

Một gian tiểu viện trong Lục phủ, một cậu bé 7 – 8 tuổi ngồi trên ghế nhìn hai cậu bé lớn hơn đấu võ. Cậu bé ở bên cạnh “Vỗ tay khen ngợi”. “Baa” đầu của cậu bé bị tập kích, “Thằng nhãi, ngươi xem đại ca, nhị ca là khỉ sao”.

Người từ phía sau tập kích cậu bé chính là Liễu Uyển Nhi thân mang bộ quần áo màu vàng, còn cậu bé đó chính là Lục Tử Ngu. Đại ca và nhị ca ngày mai được nghỉ, cho nên hôm nay đã về từ sớm, sau khi ăn cơm, nhị ca vừa đột phá hậu thiên tam tầng muốn khiêu chiến đại ca, cho nên Lục Tử Ngu ở bên cạnh xem kịch, nhưng lại gặp phải tập kích của Liễu Uyển Nhi.

Liễu Uyển Nhi nhìn thấy hai người còn đang đánh nhau trong sân, không khỏi đau đầu, hai anh em không ai phục ai, ngày nào cũng thi đấu, về đến nhà cũng không sống yên ổn, vẫn là Lục Tử Ngu dễ thương, không, làm sao có thể thấy tên tiểu tử thúi này dễ thương chứ, càng ngày càng không bớt lo, đến lúc lớn bằng ca ca hắn, hẳn là càng khiến người ta phát rầu.

“Được rồi, hai người các ngươi, còn đánh cái gì, đệ đệ xem các ngươi là khỉ rồi, các ngươi còn đánh.” Liễu Uyển Nhi khẽ nhíu mày phượng.

Lục Tử Ngu ngẩn ra nhìn hai vị ca ca không có ý tốt bước đến chỗ hắn, kêu to một tiếng: “Mẹ, ngươi hãm hại ta.” Quay người liền chạy.

Lục Tử Ngu cùng đại ca, nhị ca đùa giỡn một hồi, liền về trở viện của mình, bảo lục y châm trà, bắt đầu xem sách. Là sách y mà Lục Tử Ngu bảo A Quý thu thập, lúc ở kiếp trước bởi vì bệnh của bản thân, hắn đã tự học được rất nhiều y thuật, dựa vào địa vị của năm đó của mình đã cưỡng đoạt rất nhiều bản trân quý được cất giấu kĩ, cuối cùng y thuật của bản thân có thể nói là đại thành, có thể chữa rất nhiều chứng bệnh khó trị, chỉ là không thể chữa được bệnh của bản thân.

Y thuật của thế giới này không khác kiếp trước cho lắm, song cách dùng dược liệu mạnh hơn kiếp trước nhiều, hẳn là do thế giới này nguyên khí nồng hậu, nhiều chủng loại dược liệu. Nhưng cách châm cứu của thế giới này dường như chỉ ở bước khởi đầu, người nghiên cứu và biết dùng rất ít. Chỉ là kim châm bình thường thôi cũng rất ít người nghe qua, Lục Tử Ngu bảo A Quý đi mua cũng không mua được, còn phải tìm thợ sắt rèn ra.

Vừa nghiên cứu xong một phương thuốc, Lục Tử Ngu nghe thấy tiếng của A Quý ngoài cửa: “Thiếu gia, Y hộ vệ đã đến.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK