• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Tử Ngu trên bệ đá trong đình nghỉ mát chờ tin tức của A Quý, thiếu gia tiểu thư chưa thành niên của Lục phủ đi ra ngoài phải báo cho người lớn, ra ngoài phải có hộ vệ chuyên môn, thế giới này quá nguy hiểm, mặc dù Lục gia là đảo chủ, nhưng trên đảo hạng người gì cũng có.

Một năm này, Lục Tử Ngu đã là hậu thiên tam tầng rồi, mỗi buổi sáng đến Kỳ Lân viện đứng tấn luyện kiến thức cơ bản, mặc dù thời kỳ ôn dưỡng thai tức rất đơn giản, nhưng lại có thể vững chắc nền tảng công phu.

Hôm trước đã gặp đại ca và nhị ca, nghe nói đại ca sắp đột phá hậu thiên tam tầng, nhị ca thì nửa năm trước cũng đã là hậu thiên nhị tầng rồi, phụ thân cũng trở về mấy lân, có hai lần ở lại vài ngày, phụ thân gọi đại ca, nhị ca và mình về để chỉ điểm cả hai ngày.

Lần này thăm dò phụ thân một chút tình huống bên ngoài, mới biết được mặc dù Lục gia là bá chủ của đảo này, nhưng ngoại trừ thành thị và xung quanh thành Đô an toàn ra, thì bên ngoài không an toàn chút nào, khắp nơi đều là đạo tặc, có người của bản đảo, nhưng phần lớn đều là người từ bên ngoài tới, phụ thân vị thành chủ này đại khái là đang trên đường tiêu diệt đạo tặc, có một lần lúc phụ thân tiêu diệt đạo tặc bị trọng thương, nghe nói trong đám đạo tặc có tông sư, lần đó gia gia giận dữ, phái Đồ Thần Vệ xuất động giết chết đám đạo tặc kia, tên tông sư đó cũng bị Thái gia gia bắt sống, mang về treo lên cửa thành ba tháng sau mới chết đi.

“Thiếu gia, phu nhân đã đồng ý, phu nhân bảo người sớm trở về.” A Quý đi từ ngoài vào, có 5 người đi theo phía sau.

Năm người này là hộ vệ do Lục phủ tự mình bồi dưỡng, phần lớn đều là bồi dưỡng từ khi còn bé, người có thiên phú tốt có thể tự mình đột phá tiên thiên còn được gia nhập quân đội, lập được công sẽ được ban thưởng tự do, đại phú đại quý. Người thiên phú bình thường đột phá không được tiên thiên nhưng có lập công có thể đạt được nội đan của đại yêu để đột phá, nhưng dạng đột phá này phải phục vụ cả đời cho Lục gia, người không có chút thiên phú nào bị phái đến các nơi làm công việc nặng nhọc nhất, giống như giặt áo, nấu cơm, đổ phân, làm những việc dơ bẩn nhất, nặng nhọc nhất cho Lục gia.

Năm người này chính là hộ vệ của gia tộc, người dẫn đầu tên Y Vô Kỳ, phần lớn tên của hộ vệ đều có thể dịch thành con số. Bởi vì cô nhi quá nhiều, lúc nhỏ đều cho một con số, lúc lớn gọi quen rồi liền phiên dịch con số lấy âm tương tự, lần trước khi Lục Tử Ngu ra ngoài cũng là do y hộ vệ.

Lục Tử Ngu đứng lên nhìn Y Vô Kỳ gật gật đầu: “Y thúc”

Y Vô Kỳ và đám hộ vệ phía dưới ôm quyền hành lễ: “Gặp qua thiếu gia”

Lục Tử Ngu vẫy vẫy tay nói: “Được rồi, đi thôi.”

Lục phủ nằm ở phía đông của Đô thành Huyền Vũ Thành, tuy rằng không có tường cao như ở hoàng cung, nhưng có đại viện. Đoàn người Lục Tử Ngu từ Kỳ Lân viện đi đến cửa lớn của Lục phủ mất một khắc đồng hồ, đây còn là ngồi xe ngựa chuyên dụng trong phủ, nếu như Lục Tử Ngu đi bộ sẽ còn tốn nhiều thời gian hơn.

Khi đoàn người ra đến cửa đã có người chuẩn bị sẵn xe ngựa xuất hành, xe ngựa dùng để ra ngoài không nhỏ như xe ngựa dùng trong phủ, xe ngựa xuất hành càng là hoa lệ, thùng xe làm bằng gỗ mun, nóc xe màu đỏ vàng, phía trước là hai con ngựa Đạp Tuyết.

Ngựa Đạp Tuyết là do ngựa Liệt Diễm phối giống với một loài dã thú màu trắng mà sinh ra, toàn thân mọc đầy vẩy màu hồng, trong vẩy lại mọc ra lông màu lửa đỏ, mà bốn cái vó lại là màu trắng. Tính tình tương đối ôn thuận, sức chịu đựng cao, rất nhiều người học võ đều yêu thích. Nhưng ngựa Đạp Tuyết rất khó sinh đẻ, cũng rất khó nuôi, chỉ có Đồ Thần Vệ mới được một người một con, lúc rời khỏi còn phải giao nộp lại. cho nên ngựa Đạp Tuyết của Lục gia phần lớn cung cấp cho Đồ Thần Vệ, phần của Lục gia còn lại rất ít là, trong nhà còn phải coi là ai, Lục Tử Ngu không có, ngay cả đại ca cũng không có, hai con này là xe ngựa của mẫu thân Lục Tử Ngu.

Thành Huyền Võ là thành lớn nhất trên đảo Quy Thọ, nhân khẩu 3 – 4 ngàn vạn, thành Đông là chỗ của Lục phủ cùng một số dòng thứ, ngoại thích của Lục gia cùng một số đại gia tộc. Thành Nam phần lớn là một số thương nhân phú hộ, người có tiền. Thành bắc là nơi đóng quân của quân đội, người nhà tướng quân. Thành tây là khu bình dân, hạng người nào cũng có. Phủ Thành Chủ tọa lạc ở trung tâm thành.

Nửa năm không ra khỏi phủ, Lục Tử Ngu nhìn đám người trên đường cảm thấy không chân thực. Lắc đầu vứt bỏ những suy nghĩ lung tung trong óc, nói: “Đi thành tây.”

Hôm nay chủ yếu là đến để học hỏi, thành tây có đủ hạng người, tùy tiện chọn một tiệm trà hoặc một quán rượu đều có thể nghe được rất nhiều thứ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK