• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hải tặc?” Lục Tử Ngu có chút kinh ngạc.

“Đúng vậy, nghe nói đảo Ngọc Hằng, hòn đảo phụ cận của Thái gia và Đảo Liệt Hảo bị một đám hải tặc chiếm cứ, bây giờ đường thủy từ đảo Ngọc Hằng đến đảo Quy Thọ đã không còn an toàn, chỉ có những thương hội và thuyền của hòn đảo có quy mô lớn mới có thể đi qua.”

Lục Tử Ngu hiếu kỳ hỏi: “Vậy Thái gia của đảo Ngọc Hằng tại sao không tiêu diệt đám hải tặc này?”

“Thái gia bây giờ bản thân còn chưa lo xong, làm sao có năng lực tiêu diệt hải tặc, từ mười mấy năm trước sau khi lão tổ tông vị đại tông sư của Thái gia thọ nguyên đã hết, Thái gia liền rơi vào nội loạn, lại thêm trên đảo gia tộc có tông sư cũng nhiều, bây giờ đã không còn tinh lực để quản Đảo Liệt Hảo nữa, lại nói, hải tặc trên Đảo Liệt Hảo cũng có mấy gã là tông sư, nếu muốn tiêu diệt cũng không phải là đơn giản.” a tam chậm rãi nói.

“Nhìn không ra, ngươi còn biết được nhiều như vậy.” Lục Tử Ngu cười khanh khách nói.

“Công tử quá khen rồi, tiểu nhân khi còn trẻ không biết trời cao đất dày cho rằng ra ngoài xông xáo liền có thể đột phá tiên thiên, sau khi ra rồi mới bước sự rộng lớn của trời đất, chưa đến một năm tiểu nhân đã bị thương, bị đả thương căn cơ, cuối cùng mặt xám mày tro mà trở về.” a tam vẻ mặt hối hận nói.

Lục Tử Ngu nghĩ nghĩ nói: “Vậy không phải là những tài nguyên vốn không có trên đảo bây giờ rất khan hiếm sao?”

“Đúng vậy, bây giờ hải tặc chiếm lĩnh đường thủy, tài nguyên đến từ đảo Ngọc Hằng thiếu rất nhiều” a tam trả lời.

Đường thủy là tuyến đường cố định khi đi trên biển, nếu mở ra một tuyến đường thủy phải phí rất nhiều nhân lực vật lực, biển ở đây không giống biển kiếp trước, chỉ cần không có đá ngầm đều có thể đi qua, trong biển nơi này có hải thú, mỗi một con đường biển đều phải chém giết mà ra, giết đến khi trên con đường biển này không còn hải thú nào dám tới mới thôi, như vậy cũng chưa an toàn, có đôi lúc cũng có những hải thú nhỏ lẻ xuất hiện tập kích thuyền bè, cho nên nhưng con thuyền đi trên biển đều có võ giả cường đại hộ tống.

“Có biết là hải tặc nơi nào không? Tại sao đột nhiên lại chiếm cứ hòn đảo rồi?” Lục Tử Ngu lại hỏi, phải biết những hải tặc bình thường sẽ không chiếm cứ hòn đảo, thông thường đều sẽ đi lại trên biển, mỗi lần cướp đều sẽ đổi một địa điểm, chiếm cứ hòn đảo rất dễ bị người ta tiêu diệt.

A tam hồi đáp: “Nghe nói là trong đám hải tặc có người đã đột phá đại tông sư, sau đó lại thu phục những hải tặc rải rác gần đó.”

“Chẳng trách.”

Đại tông sư là võ lực lớn nhất của ngoại vi hải vực Nam Hải này, chỉ cần một gia tộc nào có đại tông sư, đều có thể chiếm cứ một hòn đảo. tổ tiên của Lục gia trước đây cũng là một gia tộc nhỏ trên một hòn đảo khác, mãi đến khi lão tổ tông đột phá đại tông sư mới ra ngoài chiếm cứ đảo Quy Thọ. Một hòn đảo chỉ khi có đại tông sư tọa trấn mới có thể an ổn, tuy nói tông sư cũng có thể chiếm cứ hòn đảo, nhưng rất khó phòng giữ, giống như đảo Ngọc Hằng. Không còn đại tông sư nữa liền lâm vào phiền phức, cho dù là không có nội loạn trong nhà, hoàn cảnh chung quanh cũng rất khó yên ổn.

Bây giờ hải tặc trên Đảo Liệt Hảo có đại tông sư tọa trấn, sẽ không có hòn đảo nào dám đơn độc đi tiêu diệt, phải biết rằng đại tông sư có thể phi hành, rất khó bị giết chết, trừ phi nhiều vị đại tông sư liên thủ bao vây, những cũng không chắc có thể giết chết, trừ phi Võ Thánh ra mặt. Chỉ cần một lần không giết chết, Đại Tông Sư bắt đầu báo thù sẽ không có người nào có thể chịu đựng được. trên lịch sử đã có chuyện một hòn đảo bị một đại tông sư tiêu diệt, chỉ cần Đại Tông Sư lén lút giết chết người trong gia tộc của đảo chủ, không ai có thể đề phòng được, giết hết người trong gia tộc ngươi rồi, chỉ còn lại một mình ngươi, có là Đại Tông Sư cũng vô dụng, cho nên, thông thường không có người dám đắc tội Đại Tông Sư, cho dù là Võ Thánh dưới tình huống bình thường cũng rất ít khi đắc tội Đại Tông Sư. Lại nói Tông Sư bình thường cũng có rất ít người dám đắc tội, chỉ cần đột phá Tông Sư đều khó bị giết, chỉ là Tông Sư còn không thể phi hành, độn thổ v..v… , nhưng ddats liền có thể phi hành trên trời, độn thổ dưới đất, bơi trong biển, rất khó mà giết được.

“Rất tốt, hôm nay nghe được nhiều việc thú vị như vậy, nhận một lần ân tình của ngươi, về sau ngươi có việc gì, ta có thể giúp ngươi một lần” Lục Tử Ngu vừa nói vừa đứng dậy.

A tam nghe được, vẻ mặt vui vẻ, đứng lên khom lưng hành lễ: “Đa tạ công tử, đa tạ công tử.”

Lục Tử Ngu vẫy vẫy tay nói với A Quý: “Ngươi cho hắn một cái tín vật”/

“Vâng” A Quý bên cạnh trả lời, nói xong từ trong ngực lấy ra một miếng ngọc bội ném cho a tam nói: “tên này gặp vận may rồi.”

A tam luống cuống tay chân tiếp nhận ngọc bội, cười nói: “Đa tạ công tử, đa tạ công tử”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK