• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thành tây náo nhiệt hơn thành nam vừa nãy rất nhiều, phần lớn y phục đều là áo gai, cảm giác chân thật hơn một chút, chỉ là mùi vị không dễ ngửi cho lắm.

Đường Thanh Bình là đường náo nhiệt nhất ở tây vực, cửa hàng ở hai bên đường phố mọc lên như nấm. Lục Tử Ngu sớm đã dừng xe bên ngoài, không để xe ngựa xa hoa như vậy tiến vào khiến hắn trở thành tiêu điểm, nếu không thì sao có thể nghe lén được tin tức.

Đoàn người tiến vào một gian tửu lâu 3 tầng tên là “Khách Tái Lai”. Đây giống như là của nhà mình, Lục Tử Ngu nghĩ nghĩ dường như đã từng nghe ai nói qua, chẳng qua không có liên quan đến mình.

Đại sảnh của tửu lâu đặt mười mấy cái bàn, gần như đều đầy người.

“Khách quan, người đến rồi, mời vào bên trong.” Một tên tiểu nhị chạy qua chào hỏi.

Chưởng quầy đang xem sổ sách phía sau quầy ngẩng đầu lên xem, giật nảy mình, phía trước bảy người tiến vào là một cậu bé khoảng 7 – 8 tuổi, theo sau là một hạ nhân và năm tên hộ vệ, cẩn thận nhìn y phục của đám hộ vệ, nhanh chóng đặt quyển sổ trong tay xuống, chạy về phía đám khách này.

Tiểu nhị vừa muốn nói cái gì, đột nhiên có người chen hắn ra, tiểu nhị vừa thấy là chưởng quầy liền nhanh chóng nhường đường.

Chưởng quầy hành lễ với Lục Tử Ngu: “Tiểu nhân gặp qua công tử.”

Lục Tử Ngu gật gật đầu: “Đưa chúng ta lên trên.”

Chưởng quầy này hẳn là đã nhận ra bọn họ, trên y phục của Lục gia có ký hiệu, bình thường trên ống tay áo, con cháu dòng chính đều dùng chỉ vàng thêu hình vẽ Huyền Vũ, con thứ hoặc dòng thứ có địa vị cao thì thêu bằng chỉ bạc, bất quá ** và tứ chi sẽ dùng chỉ vàng, dùng chỉ vàng càng nhiều địa vị càng cao, ống tay áo của Lục Tử Ngu chính là thêu bằng chỉ vàng. Mà hộ vệ đều là có đủ loại mà sắc, bất quá cấp bậc khác nhau dùng màu sắc khác nhau, giống như Y Vô Kỳ là dùng chỉ thêu màu xanh lục, bốn người còn lại đều dùng chỉ thêu màu trắng.

Chưởng quầy đưa đám người đi đến lầu hai, lúc sắp lên lầu ba thì Lục Tử Ngu lên tiếng nói: “Ở lầu hai vậy.”

“Công tử, lầu ba thanh tịnh hơn.” Chưởng quầy dừng bước quay người nói.

Lục Tử Ngu không để ý đến ông, quay người đi đến một chiếc bàn bên cạnh cửa sổ ngồi xuống, chưởng quầy còn muốn nói thêm gì đó, A Quý bên cạnh liền nói: “Thiếu gia muốn ngồi đâu thì ngồi đó, đừng nhiều chuyện.”

Lục Tử Ngu nói với chưởng quầy: “Cho ta vài món ăn thanh đạm, cùng một bình trà. Cho bọn họ một bàn thịt rượu.” nói xong chỉ chỉ đám người Y Vô Kỵ.

“Vâng, công tử xin chờ một chút.”

Lục Tử Ngu nhìn đám hộ vệ đang vây quanh mình nói: “Y thúc người ngồi xuống đi, bốn người các ngươi qua bàn bên đó ngồi, đừng đứng nữa, các người đứng mãi sẽ khiến cho người khác vây xem.”

Thế giới này không an toàn, bản thân mình nhỏ như vậy, vẫn là nên để Y thúc vị cao thủ tiên thiên này ở gần mình một chút.

Y Vô Kỳ chần chờ một chút liền gật gật đầu với bốn tên hộ vệ, chờ bốn tên hộ vệ đi qua bàn bên cạnh, Y Vô Kỳ mới ngồi xuống đối diện Lục Tử Ngu.

“A Quý cũng ngồi đi.”

“Tiểu nhân không dám, tiểu nhân đứng là được rồi.”

“Ngồi xuống, ta bảo ngươi ngồi xuống, ngươi đứng bên cạnh ảnh hưởng đến tầm nhìn của ta.”

“Aii”,

Lầu hai của tửu lầu cũng có mười mấy chiếc bàn, hơn phân nửa đã có người ngồi, Lục Tử Ngu nhìn lướt qua một vòng, đại đa số đều là võ giả, đại đa số đều nói những chuyện vô bổ của thiên nam địa bắc. cái gì nửa đêm vào nhà quả phụ, con dâu nhà ai vụng trộm, cái kỹ viện nào tốt.

Lúc Lục Tử Ngu sắp buồn chán liền nghe thấy tiếng động ở cầu thang, liền nhìn thấy tiểu nhị dẫn ba người khách đi lên, đi đằng trước là một vị lão giả tóc hoa râm, một nam tử trung niên và một nữ nhân trung niên theo ở phía sau, trông có vẻ giống vợ chồng.

Tiểu nhị đưa ba người ngồi vào bàn cách Lục Tử Ngu không xa. Lục Tử Ngu nghe thấy vị nam tử trung niên gọi món, vừa nghe đã thấy bình thường, tên các món ăn đều rất quen thuộc.

Lúc này, người chưởng quầy bưng một mâm thức ăn đi lên, đến bàn của Lục Tử Ngu cẩn thận bày ra, lúc chuẩn bị châm trà cho Lục Tử Ngu liền bị Lục Tử Ngu đuổi đi.

Lục Tử Ngu dỏng tai nghe cả nửa ngày cũng không nghe thấy tin tức hữu dụng, ngược lại uống cả một ấm trà.

“Đi thôi” Lục Tử Ngu không nghe ngóng được gì cả, vốn tưởng rằng ba vị đến cuối cùng kia có thể nói một số việc quan trọng gì đó, nhưng có thể đã nhận ra thân phận của bọn người Lục Tử Ngu, ngồi vào bàn ngay cả một câu cũng không nói.

Đám người Lục Tử Ngu đi ra ngoài, đi bộ trên đường phố, trên đường phố người qua kẻ lại vô cùng náo nhiệt.

“A Quý đi lên phía trước xem thử nhiều người vây quanh nơi đó làm cái gì?” Lục Tử Ngu chỉ đám đông vây quanh vào một cửa hàng phía trước nói, nói xong, Lục Tử Ngu đi đến quán nhỏ bán hoành thánh bên cạnh ngồi xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK