Ngày thứ hai, lúc một tia nắng sớm trên trời chiếu vào mặt Lục Tử Ngu, Lục Tử Ngu chậm rãi mở mắt ra, một vệt kim mang lóe qua trong mắt, hô, lập tức đứng dậy từ trên giường, sau đó nhảy qua mặt đất, chỉ thấy Lục Tử Ngu một bước bước ra nhẹ bỗng đã hạ xuống bên cạnh bàn cách giường bốn năm mét. Lục Tử Ngu cúi đầu nhìn dầu mỡ trên người mình, hướng ngoài của hô lớn: “Lục y tỷ tỷ, ta muốn tắm rửa.”
Lục Tử Ngu vừa tắm xong, mẫu thân Liễu Uyển Nhi liền đến.
“Ngu nhi đêm hôm qua ngủ có ngon giấc không” Liễu Uyển Nhi mang theo một đám tôi tớ từ bên ngoài tiến vào, vừa hỏi Lục Tử Ngu vừa chỉ huy đám tôi tớ đặt mâm thức ăn sáng trong tay bọn họ lên bàn.
Lục Tử Ngu tiến lên hai bước hành lễ với Liễu Uyển Nhi nói: “Chào buổi sáng mẫu thân, Ngu nhi đêm qua ngủ rất ngon.”
Liễu Uyển Nhi sờ sờ đầu Lục Tử Ngu nói: “Qua đây, ngồi xuống ăn điểm tâm.”
Liễu Uyển Nhi nhìn Lục Tử Ngu vùi đầu ăn cơm, trong mắt tràn đầy sủng ái, trượng phu quanh năm không có ở nhà, con trai lớn từ năm trước sau khi mở ra đan điền cũng rất ít khi trở về, phần lớn đều ở bên Kỳ Lân viện luyện võ, vả lại con trai lớn từ nhỏ đã có chút sợ nàng, không có thú vị chút nào. Vẫn là Lục Tử Ngu thú vị, từ trước đến giờ cũng không sợ nàng, có đôi lúc nói chuyện độc đến nàng á khẩu không trả lời được, chính là lúc bị đánh khóc đến quá thê thảm, mỗi lần phạm sai, nàng còn chưa bắt đầu đánh đã lớn tiếng khóc lóc, âm thanh bi thảm đó lần nào cũng có thể gọi người đến cầu tình cho hắn. Nhưng Liễu Uyển Nhi chính là yêu thích đứa con trai này, từ sau khi đứa con trai này tế ngã ở nơi đó, mỗi ngày đều có thể chọc nàng tươi cười. nhưng, bây giờ Ngu nhi đã sáu tuổi rồi, rất nhanh sẽ phải tập võ.
“Ngu nhi” Liễu Uyển Nhi thấy Lục Tử Ngu ăn xong miếng cuối cùng liền kêu một tiếng.
“Ừm”
Liễu Uyển Nhi có chút không nỡ nói: “Tam gia gia của con lúc nãy phái người qua đây thông báo, để con sáng mai đến Kỳ Lân viện bắt đầu luyện võ.”
“Có thể không đi không?”
“Không thể”
“Vậy con biết rồi”
Sáng sớm ngày thứ hai, lúc giờ mão một khắc, Lục Tử Ngu liền nghe thấy lục y ở bên ngoài gọi, trong mơ mơ hồ hồ lục y đã giúp Lục Tử Ngu mặc xong y phục, y phục chính là bộ y phục luyện công màu trắng đã được chuẩn bị từ trước. mãi đến khi lục y rửa mặt cho hắn, đầu óc hắn mới thanh tỉnh được một chút, đêm hôm qua luyện công quên cả thời gian đã quá trễ, vừa ngủ không được bao lâu thì bị gọi dậy, đầu óc bây giờ còn có chút mơ hồ.
Kỳ Lân viện là sân luyện võ do Lục gia vì con cháu trong gia tộc mà mở ra, từ khi bắt đầu dưỡng thai tức mãi cho đến 18 tuổi cũng đều phải học võ trong Kỳ Lân viện.
Khi Lục Tử Ngu chuẩn bị xong, Liễu Uyển Nhi đã chờ ở ngoài sảnh, Liễu Uyển Nhi nhìn vẻ mặt mờ mịt của Lục Tử Ngu oán giận mắng: “Tam thúc thật là, hài tử nhỏ như vậy phải đi sớm như vậy.”
Lúc Liễu Uyển Nhi dẫn Lục Tử Ngu tới Kỳ Lân viện, ngoài cửa đã có rất nhiều người, có tiếng quát mắng, có tiếng khóc, Lục Tử Ngu nhìn thấy tràng cảnh này không khỏi nhớ đến kiếp trước nhìn qua một lần cảnh tượng tựu trường ở trường mầm non.
Khi Liễu Uyển Nhi dẫn Lục Tử Ngu đi qua, rất nhiều người đều đến hành lễ với nàng, Liễu Uyển Nhi là phu nhân của con trai trưởng đời thứ ba của Lục gia, có khả năng rất lớn trở thành phu nhân đảo chủ đời tiếp theo, rất nhiều người đều đến chào hỏi. Lục Tử Ngu cũng theo ở phía sau chào trả lễ, thúc thúc cô cô thẩm thẩm gọi cả một đống, bất quá người quen biết không được mấy người, đều do Liễu Uyển Nhi ở phía trước giới thiệu mới nhận ra. Đảo Quy Thọ tuy rằng không phải là hòn đảo quá lớn, nhưng Lục gia cũng chiếm cứ hòn đảo qua mấy đời người, phát triển cũng trên vạn người rồi, phần lớn con cháu đích hệ sinh hoạt trong cái viện lớn này, càng không cần phải nói đến những người sống bên ngoài thành trì, còn có con cái của thuộc hạ có công với Lục gia, con cái của các tướng quân và thần tử, những đứa trẻ khoảng 6 tuổi cũng có mấy trăm.
“Ken két” chờ được nửa khắc thì cửa lớn của Kỳ Lân viện rốt cục cũng mở ra, chỉ thấy bên trong cánh cửa một vị trung niên thân mặc trang phục luyện công màu trắng bước ra, sau lưng theo hơn mười mấy vị trung niên cũng mặc trang phục luyện công.
Người trung niên dẫn đầu đứng trên bậc thang nhìn đám người ầm ĩ mất trật tự phía dưới, nhíu nhíu mày, trầm giọng nói: “Tất cả đừng làm ồn, hò hét ầm ĩ giống cái gì.”
Âm thanh phía dưới lập tức dừng lại, tiếng khóc lóc của trẻ con cũng không còn. Lục Tử Ngu nhìn những đưa bé xung quanh mắt đẫm lệ nhưng khóc không thành tiếng không khỏi cảm thán, thế giới này đẳng cấp giai cấp thâm nghiêm, ngay cả con nít cũng biết lời của ai phải nghe, không giống những đứa bé ở kiếp trước đều là lão tổ tông, một khi khóc lên ngay cả Thiên Vương lão tử cũng không vô dụng.