• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong đầu nhớ lại từng môn công pháp, cũng là không dễ lựa chọn. Lúc vừa bắt đầu vốn dĩ chuẩn bị học “Thái quyền đạo kinh” của đạo gia, kinh này trung chính bình hòa, chỉ là quá chậm, cuối cùng càng hiểu rõ về thế giới này càng cảm thấy không được. Vẫn là thôi vậy, chờ sau khi cha đi rồi, bản thân sẽ đi tìm gia gia xem thử có thể tiến vào tầng hai của tàng kinh lâu xem một chút không, so sánh vài thứ rồi lại nói.

Vào lúc Lục Tử Ngu đang suy nghĩ lung tung trong đầu kia, bỗng nhiên âm thanh của lục y từ ngoài cửa truyền vào: “Thiếu gia, lão gia sắp về rồi, phu nhân muốn người ra nghênh đón ngài.”

“Biết rồi” Lục Tử Ngu từ trên giường bò dậy, ngồi trên giường vuốt vuốt mặt tự nói: “Mặt mũi lão gia hỏa này cũng đủ lớn, còn muốn ta đi nghênh đón.”

“Ngu nhi, qua đây” một vị nam tử khoảng 30 tuổi, nước da ngăm đen, mắt to mày ngài, để hai hàng ria mép đang ngồi trên ghế chủ vị trong đại sảnh, nhìn về phía Lục Tử Ngu nói.

Lục Tử Ngu nghe thấy Lục Chiến Thiên gọi mình, từ trên ghế bên trái bên cạnh mẫu thân bước qua chắp tay hành lễ, khom người nói: “Chào cha”.

“Đứng dậy, để cha xem, có nhớ cha hay không”.

“Nhớ” Lục Tử Ngu ngẩng đầu nhìn phụ thân nói.

Lục Chiến Thiên vui vẻ nhéo nhéo mặt nhi tử: “Vẫn là Ngu nhi ngoan, còn biết nhớ cha.”

“Nhớ quà của cha” Lục Tử Ngu ngay sau đó nói một câu.

Tay của Lục Chiến Thiên dừng lại, mẫu thân Liễu Uyển Nhi bên cạnh càng là cười thành tiếng, Lục Chiến Thiên vuốt vuốt đầu Lục Tử Ngu: “Tiểu tử thúi, ngay cả ngươi cũng dám đùa cha.”

“Qua đây, xem quà ta cho con” nói xong, lấy từ trong ngực ra một thanh kiếm nhỏ, trên vỏ kiếm cùng chuôi kiếm đều khảm đầy các loại bảo thạch. Đây là do cha lần này tiêu diệt sơn tặc thu được, xuy mao đoạn phát, vô cùng sắc bén, chính mình phải cẩn thận chớ tổn thương chính mình.

“Không được” Liễu Uyển Nhi ngồi bên cạnh lên tiếng: “Ngu nhi còn nhỏ như vậy, ngươi cho đồ nguy hiểm như vậy, đỡ làm bị thương bản thân phải làm sao?”

Lục Chiến Thiên nhìn Lục Tử Ngu vui vẻ cầm kiếm trong tay quay đầu nhìn phu nhân của mình nói: “Không có việc gì đâu phu nhân, Ngu nhi cũng đã 6 tuổi rồi, đã đến lúc học võ đạo, sớm muộn cũng phải tiếp xúc những thứ này.”

“Nếu Ngu nhi bị thương, ta sẽ tìm ngươi tính sổ” Liễu Uyển Nhi liếc xéo trượng phu một cái.

Lục Chiến Thiên quay đầu không nhìn ánh mắt Liễu Uyển Nhi liếc mình, nhìn về phía một vị phu nhân đang ôm một cô bé bên cạnh Liễu Uyển Nhi nói: “Hàm nhi, qua đây”.

Vị phu nhân này là nhị nương của Lục Tử Ngu Vương thị, vốn là nha hoàn hồi môn của Liễu Uyển Nhi, sau trở thành tiểu thiếp của Lục Chiến Thiên, sinh ra Lục Thần và Lục Hàm.

Vương thị nghe thấy Lục Chiến Thiên gọi Hàm nhi, vội cúi người thả tiểu nha đầu đang ôm trong lòng xuống, thấp giọng nói: “Hàm nhi, qua bên cha con đi”. Tiểu nha đầu gần nửa năm không được gặp cha, có chút xa lạ không dám qua. Vương thị gấp đến không ngừng nói.

Lục Chiến Thiên nhìn thấy, nhảy ra khỏi đùi cha, vẫy vẫy tay với tiểu nha đầu: “Hàm nhi, qua đây, đến bên ca ca.”

Tiểu nha đầu chần chờ một chút, mới từ từ lắc lắc lư lư chạy qua, sau khi qua đó lại trốn phía sau lưng Lục Tử Ngu.

Lục Tử Ngu kéo tiểu nha đầu từ sau lưng ra, chỉ về phía Lục Chiến Thiên nói: “Gọi cha”. Tiểu nha đầu nhìn cả nửa buổi mới nỉ non cất tiếng: “cha… cha”.

Lục Chiến Thiên ẵm tiểu nha đầu lên, nói: “Hàm nhi, xem cha mang cái gì tới cho con đây.” Nói xong, từ trong ngực lấy ra một con búp bê vải, chỉ lớn bằng bàn tay nhưng rất tinh xảo, tiểu nha đầu nhìn thấy, ánh mắt liền sáng lên.

Nhìn thấy tiểu nha đầu đang chơi búp bê, Liễu Uyển Nhi bên cạnh hỏi Lục Chiến Thiên: “Lần này sao lại đi lâu như vậy, trước kia ba đến bốn tháng thì trở về một lần.”

Lục Chiến Thiên sửa sang mái tóc của tiểu nha đầu nói: “Bên Đả Hắc sơn xuất hiện một đám sơn tặc, đã tàn sát 3 cái thôn, ta dẫn người đi tiêu diệt, không ngờ phát hiện tông tích của một con đại yêu, dẫn người đuổi theo một tháng mới bắt được. Ngu nhi đến lúc học võ, khi đó làm thịt cho Ngu nhi dưỡng thai tức.”

“Thật sao” Liễu Uyển Nhi kinh hỉ nói, phải biết, đại yêu rải rác bên ngoài đảo rất ít, phần lớn yêu thú đều ở những hòn đảo mà yêu thú tụ tập, trên đảo cũng rất nguy hiểm. Trên đảo Quy Thọ đều là những tiểu yêu tự thân trưởng thành, đại yêu vô cùng thưa thớt. Tắm rửa huyết dịch của đại yêu có thể khiến thai tức càng thêm nồng đậm, đối với nhục thân cũng có chỗ tốt. Thịt của đại yêu đối với tiên thiên cũng có chỗ tốt, mà nội đan đối với tu luyện của võ giả hậu thiên cũng có chỗ tốt, có thể trợ giúp hậu thiên cửu tầng đột phá tiên thiên, mặc dù dựa vào nội đan của yêu thú để đột phá, sau này rất khó đề cao tu vi, nhưng đối với người có tư chất không tốt mà nói thì đó là thần vật, võ giả đạt đến tiên thiên có thể sống được 200 năm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK