• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nam tử áo bào tím vẻ mặt ngạc nhiên nói: “Ngươi đọc hiểu sách của lầu một sao?”

Lục Tử Ngu một bộ đương nhiên nói: “Có thể, những người tí hon bên trong đang đánh nhau, lầu một có sách người tí hon đánh nhau, con đã xem hết, lầu hai thì Nguyên gia gia không cho vào.”

Nam tử áo tím nghe xong sửng sốt một chút: “Ngươi vì để xem người tí hon đánh nhau mà muốn vào lầu hai sao?”

“Đúng vậy, con muốn đem về nhà xem, nhưng Nguyên gia gia không cho.” Lục Tử Ngu vẻ mặt ủy khuất nói.

“Được, được, tiểu Ngu nhi của ta muốn xem người tí hon đánh nhau vậy khẳng định là phải xem.” nam tử áo bào tím vẻ mặt sủng ái nhìn cháu trai của mình.

Lục Tử Ngu nghe xong lập tức vui vẻ, duỗi cổ hôn lên má của nam tử áo bào, nam tử áo bào tím vui đến không ngừng cười lớn.

“Nguyên gia gia, nguyên gia gia” Lục Tử Ngu vừa chào tạm biệt gia gia của mình liền đến tàng thư lâu, còn chưa thấy cửa lớn đã cất tiếng hô to. Bước vào tàng thư lâu liền tìm thấy Nguyên gia gia đang nằm ngủ trên ghế tựa ở trong gốc.

Nguyên gia gia thân mặc áo trắng đang nằm trên ghế tựa, trên mặt đậy một quyển sách mà ngủ, nghe thấy âm thanh liền từ từ lấy sách ra: “Ai đang hô to gọi nhỏ vậy.”

“Nguyên gia gia, là con” Lục Tử Ngu tiến lại gần lão giả áo trắng.

Nguyên gia gia dường như mới tỉnh táo trở lại, ồ một tiếng nói: “Là tiểu Ngu nhi sao, hôm nay lại làm gì, không cho ngươi vào lầu hai đâu.”

“Nguyên gia gia, người xem đây là cái gì?” Lục Tử Ngu cầm lấy một tờ giấy, trên giấy viết: “Tiểu Ngu nhi có thể lên đó.”

Giá sách ở lầu hai của tàng thư lâu không nhiều, chỉ có khoảng chục cái, sách của mỗi kệ cũng không nhiều. Lục Tử Ngu tùy tiện lấy ra một quyển, là một quyển võ kỹ “Liệt Địa Quyền”, lật lật vài cái liền trả về chỗ cũ. Đi đến kệ đặt sách công pháp, lấy ra một quyển “Thanh Mộc công” trong đống chưa tới trăm quyển công pháp, tìm một nơi ngồi xuống bắt đầu xem.

“Thanh Mộc công” nội lực tu ra nhu hòa, có năng lực chữa trị. Lục Tử Ngu một mực chậm rãi xem xong, lại lấy một quyển “Ma Viên công”. Lục Tử Ngu mãi xem cho đến lúc chiều tối, nghe thấy có người gọi mới đứng dậy đi xuống lầu.

“Lại đến tàng thư lâu, không gọi ngươi có phải là không ăn cơm” Liễu Uyển Nhi vẻ mặt giận dữ giáo huấn Lục Tử Ngu.

Lục Tử Ngu rụt rụt cổ: “Mẹ, con biết rồi, sau này sẽ không như vậy nữa.”

Sau khi ăn cơm tối, Liễu Uyển Nhi kéo Lục Tử Ngu ra ngoài tản bộ.

Lục Tử Ngu nhìn Liễu Uyển Nhi lấy hết can đảm nói với Liễu Uyển Nhi: “Mẹ?”

“Ừm”

“Con có thể về viện của mình ở không?” Lục Tử Ngu thấp giọng nói.

Liễu Uyển Nhi ngạc nhiên nhìn con trai của mình nói: “Cái gì? Không được, ngươi còn nhỏ như vậy, dám ở một mình sao?” tiếp theo lại hỏi: “Tại sao muốn ở một mình?”

Lục Tử Ngu líu ríu thấp giọng nói: “Mỗi lần cha trở về, mẹ đều rên rất kỳ lạ, con sợ.”

Liễu Uyển Nhi nhỏ giọng a một tiếng, cả mặt đỏ bừng, tay cũng không biết phải đặt nơi nào, cuối cùng không nói một tiếng, nhanh chóng cất bước trở về. Lục Tử Ngu đi theo phía sau gương mặt cười xấu xa.

Lục Tử Ngu muốn đơn độc ra ngoài ở nên sớm đã nghĩ cả rồi, tự mình bây giờ phải mở ra đan điền, sau này phải ngày ngày luyện công. Sau khi mở ra đan điền luyện công phải vận hành cả ngày, không giống như thai tức đứng nằm đều có thể tùy lúc mà luyện tập. Sau này ngồi luyện công nếu vẫn còn ở lại nơi đây, khẳng định sẽ bị phát hiện.

Lục Tử Ngu sợ kiếp trước tái diễn, bây giờ bản thân rất yêu người nhà mình, yêu gia đình mình. Lục Tử Ngu sớm đã phát hiện tranh đấu trong gia tộc, nhưng bây giờ phát hiện vẫn là tranh đấu lành tính, hắn sợ bản thân quá kiệt xuất lại bị người ta làm cho tàn phế, hắn sợ rồi. bản thân một mực bảo trì tấm lòng son, không muốn nghĩ đến những điều đó.

Lục Tử Ngu ở phía sau chậm rãi đi trở về, vừa đến cửa liền nghe thấy mẫu thân gọi Chu quản gia, Chu quản gia là quản sự số một của Lục gia, chủ yếu phục vụ gia đình mình. Nhìn thấy mẫu thân sắp xếp chuyện sân vườn cho mình, mẫu thân còn phân lục y và gia đinh A Quý đến viện của mình chăm lo cho mình.

Ngày thứ hai thức dậy đã thấy hạ nhân bận rộn chuyển nhà, chủ yếu là đồ chơi của bản thân, sách, còn có một số vật dụng hằng ngày. Bản thân Lục Tử Ngu cũng theo qua nhìn xem. Viện của mình cách tiểu viện của mẫu thân không xa. Viện không lớn, một tòa tiểu viện có ba bốn gian phòng ngủ, một gian để đồ linh tinh cùng một gian phòng bếp, trong viện có mười mấy cây trúc, trong rừng trúc nhỏ có một tòa đình nghỉ mát. Một bên là một sân luyện võ.

Sau khi xem xong, lại tiếp tục đến tàng thư lâu, xem trên trăm quyển công pháp, không tìm thấy thứ mình ngưỡng mộ trong lòng. nhìn nhìn cầu thang đi lên lầu ba, chân Lục Tử Ngu nhẹ nhàng lén lút đi lên lầu ba, đột nhiên một đạo thanh âm vang lên bên tai: “Tiểu Ngu nhi, ngươi lén lén lút lút làm gì vậy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK