Lục Tử Ngu im lặng nhìn hoàn cảnh chung quanh, nơi đây giống như là một trại tị nạn. Bức tường xây bằng bê tông, cửa lớn chế tạo bằng hợp kim, chung quanh chất đầy các loại vật tư, nơi đây dường như có chút niên đại, đèn cũng là loại đèn vonfram của mấy chục năm trước, ánh đèn màu da cam trông có vẻ u ám, bất quá nội thất có cảm giác rất khô ráo, hệ thống thông gió được xây dựng cũng rất tốt, ở đây hẳn là một tòa căn cứ Phòng Không Quân Sự bị bỏ hoang.
Đột nhiên cửa lớn hợp kim truyền lại tiếng bước chân, sau đó có âm thanh của mấy người truyên đến: “Ông chủ”.
“Ừm, người đâu” lúc này một giọng nói trầm thấp truyền đến.
“Ở bên trong” có người trả lời.
Lục Tử Ngu quay đầu nhìn nhóm người từ cửa tiến vào, trên mặt lộ ra vẻ phức tạp, cuối cùng cũng nghĩ thông, khẽ cười, mở miệng nói: “Đại ca, đã lâu không gặp.”
Người dẫn đầu của nhóm kia dường như dừng lại một chút, đi mấy bước tới trước mặt Lục Tử Ngu, ngữ khí có chút phức tạp nói: “Đúng vậy, đã lâu không gặp”.
Sau đó bầu không khí dường như trở nên đông cứng vậy, không có người nói chuyện. Cuối cùng vẫn là đại ca đánh vỡ sự yên tĩnh: “Lão tam, ngươi không phải là người tính toán không bỏ sót sao, lần này sao lại tính sai rồi.”
“Ha ha” Lục Tử Ngu khẽ cười một hồi nói: “Đại ca, chúng ta tranh đấu nhiều năm như vậy, bây giờ ta cảm thấy rất mệt, chúng ta hòa giải có được không?”
“Hòa giải? Ngươi nói đùa sao?” đại ca bỗng nhiên hét lớn nói: “Từ khi ngươi bắt đầu bầy mưu giết chết cha ta, hãm hại ta, chúng ta đã không thể hòa giải, chỉ có ngươi chết ta sống, ta nhiều năm ở bên ngoài chịu nhục chịu khổ như vậy, ta tham sống sợ chết, chính là vì để giết ngươi, hủy đi Lục gia.” Nói xong, bộ mặt đại ca đầy hận ý nhìn Lục Tử Ngu, dường như muốn nuốt sống Lục Tử Ngu vậy.
Lục Tử Ngu nhìn mặt của đại ca, lạnh giọng hỏi: “Vậy tại sao ta năm đó phải giết chết đại bá, hãm hại ngươi, nếu không phải năm đó các ngươi hạ sát thủ đối với ta, đánh nát xương cốt nửa người dưới của ta, ta có thể làm như vậy sao?”
Sau khi đại ca nghe xong, dừng lại một chút, hừ một tiếng nói: “Những chuyện trước kia không nói nữa, thắng làm vua thua làm giặc, hôm nay ngươi đã rơi vào tay ta.”
Lục Tử Ngu cười khẽ cắt ngang lời của đại ca: “Đại ca, ta biết, đại bá là thấy ta thiên phú tốt, võ công tu hành nhanh chóng vượt qua lão, lão sợ đến lúc đó vị trí gia chủ rơi vào tay ta, không có liên quan đến ngươi. Nhưng đại ca, ngươi có biết không, ta đối với vị trí gia chủ chó má ấy không có hứng thú gì, ta lúc đầu chỉ muốn nhanh chóng tốt nghiệp đại học sống cuộc sống tự do tự tại, luyện võ chỉ là hứng thú thứ hai, hứng thú đầu tiên là du lịch thám hiểm, còn có một việc chính là ăn. Nhưng, các ngươi đã hủy đi sở thích của ta, võ không thể luyện, thám hiểm càng không cần phải nói, ta ăn nhiều sợ quá mập sẽ sống không được lâu, không có thời gian báo thù. Là các ngươi ép ta tranh đoạt chức vị gia chủ này.”
Đại ca một mặt băng lãnh vung tay nói: “Đừng nói nữa, bây giờ nói những thứ này cũng không có tác dụng gì, dù sao hôm nay ngươi đã lọt vào nơi đây của ta, cũng đừng mong sống sót trở ra.”
Lục Tử Ngu hít sâu một hơi lại nhẹ nhàng thở ra, sau đó bình tĩnh nói: “Đại ca, ta biết ta hôm nay sẽ chết chắc, nhưng sau khi ta chết hãy bỏ qua cho Lục gia, dù sao cũng là nơi ngươi lớn lên, trong thân thể ngươi chảy dòng máu của Lục gia.”
“Không thể nào” đại ca lớn tiếng hét to: “Ta muốn Lục gia chôn cùng với cha ta.”
Lục Tử Ngu khẽ lắc đầu thì thào nói: “Ta biết ngươi sẽ làm như thế” sau đó ngẩng đầu lên hỏi: “Đại ca, ngươi có biết vì sao hôm nay ngươi có thể bắt được ta không?”
“Ta biết” đại ca có chút hoài nghi nói: “Lão ngũ không ở bên cạnh ngươi, bất quá, con người chắc chắn sẽ có một ngày sơ sót, chỉ cần sơ sót một lần cũng đủ để mất mạng.”
Lục Tử Ngu nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Đại ca ngươi sai rồi, ta không phải là sơ sót, ta là cố ý làm vậy.”
“Là cố ý sao?” đại ca nâng cao âm thanh nghi hoặc nói: “Ngươi muốn chết đến vậy sao?”
“Đúng, ta muốn chết.” Lục Tử Ngu âm thanh kiên định mà nói: “Từ sau khi ta tàn phế, mỗi ngày ra đều muốn chết, nhưng ta không cam tâm, cho nên mỗi ngày ta nằm trên giường đều suy nghĩ, phải báo thù như thế nào. Cuối cùng ta đã thành công, nhưng ta vẫn muốn chết. nhưng ta biết, ta mà chết, ngươi khẳng định sẽ hủy đi Lục gia, ta không muốn người hủy Lục gia mà ta đã phát triển từ nhị lưu cho đến nhất lưu gia tộc, cho nên trước khi ta chết phải giết chết ngươi trước.”
“Ha ha” đại ca cười lớn nói: “Giết ta sao, ngươi làm sao giết, ngươi như thế này mà muốn giết ta sao.”
Lục Tử Ngu nhìn vị đại ca đang cười như điên kia nói: “Ta biết Cửu Chuyển Huyền Công của ngươi đã luyện đến từng thứ 5, bình thường không giết được.” Lục Tử Ngu dường như lẩm bẩm nói: “Hôm nay trước khi ra ngoài, ta đã truyền vị trí gia chủ cho nhị ca, nhị ca mặc dù không thể tiến vào, nhưng vẫn có thể thủ thành, Lục gia bây giờ không thích hợp tiếp tục tiến vào nữa, chỉ cần thủ tốt là được, lão ngũ ta liền để cho nhị ca.”
“Cái gì? Ngươi đã truyền vị trí gia chủ cho lão nhị rồi sao, tại sao, tại làm sao?” đại ca nắm lấy cánh tay của Lục Tử Ngu có chút kích động hỏi.
“Vì cái gì sao?” Lục Tử Ngu dường như cũng hỏi bản thân một chút, sau đó bình tĩnh nói: “Bởi vì ta phải giết ngươi.”
“Ngươi làm sao giết, ta bây giờ đưa đầu đến trước mặt ngươi, ngươi cũng không giết nổi ta” đại ca duỗi đầu về phía trước.
Lục Tử Ngu chậm rãi cúi đầu, vừa kéo quần lên vừa nói: “Đúng vậy, ta đã tàn phế, giết không được ngươi, nhưng bom đạn hẳn là có thể?”
Hai bắp chân của Lục Tử Ngu đều đã không còn, vị trí của bắp chân được lắp chân giả, nhưng chân giả của Lục Tử Ngu không giống với người khác, bắp chân của hắn trông có vẻ giống đạn pháo hơn, bên trên còn có thời gian đếm ngược, chỉ còn lại 30 giây.
Đại ca nhìn thấy bắp đùi của Lục Tử Ngu, hai mắt liền co lại, sau đó nhanh chóng lùi về phía sau hô lớn: “Rút lui, tất cả rút lui.”
Lục Tử Ngu bình tĩnh nhìn đại ca nói: “Đại ca, đừng chạy nữa, ta lúc nãy đã thấy, cánh cửa hợp kim kia mở ra cũng cần thời gian một phút, đạn này của ta là nghiên cứu mới nhất chế tạo ra, uy lực lớn gấp 8 lần so với TNT.”
Đại ca nghe xong dừng lại một chút, nhìn Lục Tử Ngu cười nói: “Tam đệ tính toán thật giỏi.”
Lục Tử Ngu nhìn mặt đại ca nhỏ giọng nói: “Đai ca, xin lỗi” “Ầm” năng lượng nổ tung tràn ngập toàn bộ căn cứ, những người bên trong lập tức trở thành mây khói. Bởi vì năng lượng trong không gian bị phong bế không thể bài xích ra ngoài, trung tâm của vụ nổ xuất hiện một cái lỗ đen nhỏ giống như ngón tay, chỉ thấy một đạo bạch quang nhanh chóng biến mất trong lỗ đen, sau đó lỗ đen cũng biến mất.