“Ừm, chỉ là một con báo U Minh.” Lúc bắt tốn cả một phen công sức.
“Vừa đúng lúc, ta vốn còn đang nghĩ xem làm như thế nào để lấy một viên nội đan ở chỗ cha, bây giờ thì tốt rồi, không cần ta mở miệng đòi.” Liễu Uyển Nhi vẻ mặt vui mừng.
Lục Chiến Thiên vẻ mặt nghi ngờ hỏi: “Ngươi lấy nội đan làm gì?”
Liễu Uyển Nhi quở trách nói: “Ngươi xem ngươi cả ngày nghĩ gì đấy, Vương muội muội đến hậu thiên cửu tầng đã nhiều năm rồi, còn chưa đột phá, còn không đột phá tiên thiên làm sao có thể bảo trì thanh xuân.”
Lục Chiến Thiên dừng một lát nói: “Nhưng sau khi dùng nội đan muốn tiến thêm một bước là không thể được.”
Vương thị bên cạnh tiến lên một bươc chắp tay cúi chào: “Lão gia, tư chất của thiếp vốn không tốt, có thể đến tiên thiên bảo trì được dung nhan không bị lão gia ghét bỏ đã là vạn hạnh, thiếp thân cũng không ra ngoài chiến đấu, tiến bộ cũng vô dụng.”
Lục Chiến Thiên nhìn Vương thị, nghĩ đó cũng là một cái đạo lý, Vương thị tư chất không tốt, không thể bước vào Tông sư, lại không cần ra ngoài chiến đấu, cần tu vi cao như vậy để làm gì, liền nói: “Được thôi, ngày mai làm thịt con súc sinh đó lấy nội đan cho ngươi.”
Vương thị vẻ mặt vui mừng: “Cám ơn lão gia, cám ơn phu nhân.” Chẳng trách Vương thị vui mừng, phải biết rằng, đến cảnh giới tiên thiên sẽ duy trì tướng mạo của lúc đó không thay đổi, mãi đến lúc thọ nguyên sắp hết mới sẽ nhanh chóng già yếu, càng không cần nói có thể sống 200 năm. Bởi vì nội đan của đại yêu tiên thiên có thể trợ giúp đỉnh phong hậu thiên đột phá tiên thiên, mà đại yêu tiên thiên ngoại trừ trên hòn đảo tập trung yêu thú, bên ngoài rất hiếm có, trên đảo yêu thú cũng cực kỳ nguy hiểm, cho nên nội đan đại yêu vô cùng trân quý. Phần lớn nội đan của Lục gia đều là mua về, một năm cũng không mua nổi mấy viên, đều để cho quân Đồ Thần. Bản thân Lục gia cũng không có, trừ phi lập được đại công hoặc là tự mình mua hoặc là tự mình đi săn giết.
….
4 ngày sau, Lục Chiến Thiên sáng sớm vừa dậy đã đi, là chủ của một thành không thể ra ngoài quá lâu, đại khái là 3 tháng trở về một lần.
Hôm nay Lục Tử Ngu chuẩn bị đi tìm gia gia, bởi vì Nguyên gia gia trông coi tàng thư lâu không cho mình vào tầng thứ hai. Nguyên gia gia là do ông nội lúc trẻ cứu về đây, từ khi chữa lành thương thế vẫn luôn tọa trấn tại tàng thư lâu, đã sắp 40 năm rồi.
Tại một gian thư phòng nhỏ bên trong tiểu viện của Lục phủ, một vị hán tử trung niên mặc áo tím ngồi tại bàn đọc sách xem văn kiện trong tay lên tiếng nói: “Lão đại đi rồi sao?”
“Đi rồi, vừa sáng đã đi” người trả lời là một vị hán tử trung niên thân mặc áo đen.
Nam tử áo tìm đặt văn kiện trong tay xuống, nhìn thoáng qua cửa sổ nói: “Nghe nói lần này hắn mang về một con báo U Minh?”
Nam tử áo đen sau lưng nói: “Đúng vậy, nghe nói là lúc vây giết sơn tặc phát hiện được.”
“Thằng nhãi thứ ba của nhà lão đại hẳn sắp đến lúc dưỡng thai tức rồi phải không” nam tử áo bào tím tiếp tục hỏi.
“Đúng vậy, hai ngày nay đang dùng máu của con báo để tôi luyện thân thể, nguyên đan thì bị tiểu thiếp của hắn dùng rồi”. nam tử áo đen trả lời.
“Quả thật là vận may” nam tử áo bào tím thì thào một câu, tiếp tục cúi đầu xem văn kiện trong tay. Đột nhiên truyền đến một tiếng “ken két”, nam tử áo bào tím nhíu mày ngẩng đầu lên, trong lòng suy nghĩ ai lại to gan như vậy, không thông báo dám trực tiếp tiến vào đây, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một cái đầu thò ra từ phía sau cánh cửa, một đôi mắt chớp chớp nhìn lão.
“Tiểu Ngu nhi” nam tử áo bào tím vừa thấy, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, để văn kiện trong tay xuống, vẫy tay nói: “Mau vào đây”.
Lục Tử Ngu đi lên trước khom người nói: “Gặp qua gia gia, gặp qua Thái gia gia.”
Nam tử áo bào tím kéo Lục Tử Ngu ngồi lên đùi mình hỏi: “Tiểu Ngu hôm nay sao lại đến đây thăm gia gia.”
“Nhớ gia gia a” Lục Tử Ngu bộ mặt nghiêm túc nói, nói xong còn duỗi ngón tay ra đếm cho nam tử áo bào tím xem: “Ngu nhi đã tám ngày không gặp gia gia rồi.”
Nam tử áo bào tím cười càng thêm vui vẻ, đưa tay vuốt vuốt đầu Lục Tử Ngu nói: “Vẫn là Ngu nhi ngoan, biết nhớ gia gia. Nói đi, ngươi muốn cái gì, nếu gia gia có sẽ cho ngươi hết.”
Lục Tử Ngu chớp đôi mắt to nói: “Ta là nhớ gia gia nên đến thăm gia gia, không muốn đồ gì đâu.”
“Thật sao?” nam tử áo bào tìm vẻ mặt không tin.
“Đúng vậy…” bộ mặt Lục Tử Ngu ngại ngùng ấp a ấp úng.
“Ha ha…” nam tử áo bào tím cùng nam tử áo đen vẻ mặt tươi cười.
“Gia gia đừng cười” bàn tay Lục Tử Ngu bịp miệng nam tử áo bào tím nói: “Ta muốn vào tầng hai của tàng thư lâu, nhưng Nguyên gia gia không cho”.
Nam tử áo bào tím không cười nữa: “Ngươi đến tầng hai làm gì.”
“Đọc sách, sách của lầu một ta đã đọc hết rồi” Lục Tử Ngu bộ mặt ngu ngơ.