• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nam tử trung niên nhìn đám người đã im lặng, hài lòng gật gật đầu nói: “Sau này đúng vào giờ này sẽ mở cửa, đúng giờ thìn sẽ đóng cửa, bữa sáng không cần phải ăn, nơi đây có bữa sáng do gia tộc cung cấp, đương nhiên, nhà của các ngươi có dược thiện tốt hơn thứ mà gia tộc cung cấp cũng có thể ăn.”

Lúc ôn dưỡng thai tức cần cung cấp rất nhiều dinh dưỡng, dinh dưỡng theo không kịp thân thể sẽ không tốt, gia tộc thông thường sẽ vì con cháu luyện võ mà cung cấp dược thiện, tốt hơn đại đa số những gia đình khác, Lục Tử Ngu mấy ngày trước chính là tắm thuốc bằng máu của đại yêu, tuy rằng thịt đại yêu ăn không nhiều, những ăn rất nhiều vật dược có tính ôn hòa.

“Được rồi, bây giờ tất cả người lớn lui ra sau, con nít từng đứa đăng ký đi vào trong” nói xong, chỉ chỉ vào mười mấy vị trung niên đang đặt bàn ghế ra kia.

Liễu Uyển Nhi ngồi xuống sửa sang lại y phục cho Lục Tử Ngu, thấp giọng nói: “Đi vào nghe lời của tam gia gia, ăn cơm nhiều , cư xử tốt với những ca ca đệ đệ khác, ai ăn hiếp con về nói với mẹ.”

“Biết rồi mẹ” Lục Tử Ngu gật gật đầu nói.

“Chào tam gia gia” Lục Tử Ngu bước lên phía trước chào hỏi vị nam tử trung niên, nam tử trung niên chính là tam gia gia của Lục Tử Ngu_ Lục Lâm.

Tư chất của Lục Lâm không được tốt lắm, nghe nói năm ngoái mới đột phá cảnh giới Kim Đan, mà gia gia và nhị gia gia sớm đã là Tông Sư.

“Ngươi là… thằng nhãi nhà nào?” Lục Lâm nghi ngờ hỏi.

Liễu Uyển Nhi ở phía sau vội vàng tiến lên trước cúi người hành lễ nói: “Gặp qua tam thúc.”

Lục Lâm nhìn nhìn Liễu Uyển Nhi nói: “Là vợ của Chiến Thiên, vậy đây là con trai của Chiến Thiên sao?”

Liễu Uyển Nhi nói: “Đúng vậy, tam thúc.”

Lục Lâm cúi đầu hỏi Lục Tử Ngu: “Con tên gì?”

Lục Tử Ngu khom người nói: “Con tên Lục Tử Ngu, tam gia gia có thể gọi con là Ngu nhi.”

Lục Lâm cười cười sờ đầu Lục Tử Ngu, nói: “Tốt, Ngu nhi, qua bên đó đăng kí đi.”

Kỳ Lân viện là nơi Lục gia chuyên xây dựng cho con cháu trong gia tộc luyện võ, Lục Tử Ngu đứng ở cửa vốn là không thấy được gì cả. Trong viện không có kiến trúc gì, vị trí trung tâm có một sân diễn võ rất lớn, sau đó những vị trí khác đều bị tường gỗ phân cách, nơi gần với cửa lớn nhất chính là khu vực của những đứa bé mới bắt đầu luyện võ, rộng khoảng một cái sân bóng, trên đó có từng cái ô vuông khoảng 4 – 5 m.

Lục Tử Ngu cùng một đám trẻ con theo sau người dẫn đầu đi vào trong sân, tam gia gia đi ở phía sau lớn tiếng hét: “Được rồi, đám oắt con các ngươi nghe đây, các ngươi từng người đứng vào trong ô vuông không được chạy lung tung.”

Mười mấy vị chấp sự mồ hôi đầy đầu rốt cục cũng khiến những tiểu gia hỏa này đứng vào giữa ô vuông, Lục Lâm đứng ở phía trước nhìn thấy đám nhóc từ từ trở nên im lặng, ho lớn hai tiếng: “Được rồi, nhớ lấy vị trí của các ngươi hiện tại đang đứng, sau này đến đây phải tự mình đứng vào, lần sau đứng lung tung sẽ bị phạt đánh.”

Đám trẻ phía dưới nghe nói sẽ bị phạt đánh liền nhanh chóng thò đầu nhìn trái phải trước sau, lo lắng không nhớ được lần sau sẽ bị đánh.

“Đừng làm ồn, phải ghi nhớ những lời ta nói sau đây.” Lục Lâm lớn tiếng nói: “Về sau mỗi ngày đứng ở vị trí của mình, giờ thìn xếp hàng xong thì chạy bộ, chạy xong tiếp tục trở về ô vuông của mình đứng một khắc đồng hồ, sau đó ăn cơm, sau khi ăn cơm, nghỉ ngơi một khắc đồng hồ bắt đầu luyện công, giờ ngọ một khắc ăn cơm trưa, ăn xong đến phòng bên cạnh nằm ngủ, buổi chiều giờ thân đọc sách viết chữ, đúng giờ dậu kết thúc. Nói xong, gật gật đầu với đám người bên cạnh.

Một vị nam tử trung niên trên người mặc y phục luyện công bước ra từ trong đám người dẫn đường vừa rồi, y bước đến đứng bên cạnh Lục Lâm, Lục Lâm chỉ chỉ vào y nói: “Về sau chuyện của các ngươi do hắn phục trách, hắn tên là Lục Ngang, các ngươi có thể gọi hắn là Ngang sư phó hoặc Ngang gia gia cũng được.”

Cứ như vậy, Lục Tử Ngu bắt đầu cuộc sống luyện công của hắn, bởi vì hắn biết chữ cho nên buổi chiều không cần đi đọc sách viết chữ, mỗi ngày ăn xong cơm liền có thể về nhà, điều này khiến rất nhiều đứa bé cùng luyện công với hắn ngưỡng mộ.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã qua một năm. Một ngày kia, Lục Tử Ngu vừa bước ra khỏi Kỳ Lân viện đã thấy A Quý đứng ở cửa lớn, một năm này mẫu thân đã không còn đến đón hắn nữa, đều là A Quý đến đón hắn.

“A Quý, ngươi ăn cơm chưa?” hắn đi ở phía trước, A Quý theo sát phía sau.

A Quý vội vàng trả lời: “Thiếu gia, A Quý ăn rồi.”

Vậy hôm nay chúng ta ra ngoài dạo chơi.

Aii, ta phải đi bẩm báo với phu nhân.

Được, vậy ta ở đình nghỉ mát phía trước chờ ngươi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK