• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ông chủ, cho một tô hoành thánh.” Lục Tử Ngu lớn tiếng hô.

Những người ở hai bàn bên cạnh, nhìn thấy cách ăn mặc của Lục Tử Ngu và đám nhân mã ở phía sau lưng hắn, vội vã trả tiền rời đi, hoành thành còn chưa ăn xong cũng không ăn nữa. Lục Tử Ngu nhìn thấy, trong lòng thầm nghĩ: “Lần sau ra ngoài phải đổi một bộ y phục bình thường mới được.”

Ông chủ quán hoành thánh là một vị lão nhân đã có tuổi, một lát sau liền bưng một tô hoành thánh đến, nhìn ông lão đi đường có vẻ nơm nớp lo sợ, Lục Tử Ngu có chút cảm khái, cái thế giới võ lực là trên hết này, những bình dân bá tánh bên dưới không có chút quyền lợi nào, ở kiếp trước những lão nhân tuổi tác cao như vậy sớm đã ở nhà an hưởng tuổi già.

Nhìn thấy rau cải trong chén nhiều hơn hoành thánh, Lục Tử Ngu ngẩng đầu nói: “Cám ơn đại gia.”

“Không dám, không dám, đại nhân ngài… ngài dùng thông thả”, lão nhân trông có vẻ hơi sợ sệt, nói chuyện cũng có chút lắp bắp. cũng phải thôi, giai cấp ở thế giới này đã ăn sâu vào xương tủy, vừa nhìn Lục Tử Ngu đã biết là công tử của gia đình giàu có, nói cám ơn với lão, có thể không sợ sao.

Lục Tử Ngu trước tiên ngửi hoành thánh một hơi, rất thơm. Kiếp trước Lục Tử Ngu là kẻ ăn hàng, nhưng do nguyên nhân thân thể, hắn không dám tùy tiện ăn hàng, ăn cái gì cũng phải khống chế. Bây giờ có thể tùy ý mà ăn, từ sau khi hắn bắt đầu thức tỉnh, đầu bếp của nhà hắn đã đổi mấy người, cũng nhiều thêm mấy người.

Vừa ăn một miệng, tỉ mỉ thưởng thức mùi vị, quay đầu nói với đám người Y Vô Kỳ: “Các ngươi có muốn ăn không, cũng không tệ, nếu như ông chủ không cố ý thêm nhiều gia vị vào hẳn là sẽ ngon hơn.”

“Đa tạ công tử, chúng tôi không ăn.” Y Vô Kỳ nhanh chóng nói.

Trong lúc đang nói chuyện, A Quý từ bên cạnh đi qua, phía sau còn có một gã trung niên đi theo.

“Thiếu gia, đã nghe ngóng được, là Vương gia bán cửa hàng, bây giờ đang thanh lý hàng hóa.” A Quý khom người nói.

“Vương gia sao? Là Vương gia đệ nhị gia tộc gì đó sao?” Lục Tử Ngu nói.

“Đúng vậy, vị tam gia này biết nhiều tin tức hơn” A Quý nói xong liền nhường đường cho gã đàn ông trung niên ở phía sau.

“Không dám, không dám, tiểu nhân nào phải là tam gia, nếu thiếu gia không chê thì gọi ta là a tam cũng được.” Gã đàn ông tiến về phía trước muốn tiếp cận Lục Tử Ngu hơn, nhưng Y Vô Kỳ đứng bên cạnh vươn đao ngăn cản lại.

Lục Tử Ngu không có ngẩng đầu lên, tiếp tục chậm rãi ăn một muỗng hoành thánh, lúc này mới buông muỗng xuống, lấy khăn lụa ra lau lau miệng, mới ngẩng đầu nhìn gã a tam này, a tam hơi gầy, tướng mạo cũng không tệ, chỉ là đôi mắt không ngừng liếc ngang liếc dọc.

“Vậy nói thử xem, Vương gia đang yên đang lành tại sao phải bán cửa hàng?” Lục Tử Ngu vừa nói vừa chỉ vào cái ghế đối diện nói: “Ngồi xuống đi.”

“Không dám, không dám, tiểu nhân đứng là được rồi.” A tam vẻ mặt lấy lòng nói.

A Quý đẩy a tam một cái, “Thiếu gia bảo ngươi ngồi, thì ngươi cứ ngồi, chẳng lẽ muốn thiếu gia phải ngẩng đầu nói chuyện với ngươi sao?”

A tam nghe xong cả kinh liền nhanh chóng tiến lên hai ba bước, ngồi vào cái ghế đối diện Lục Tử Ngu.

Lục Tử Ngu nhìn a tam đứng ngồi không yên nói: “Nói đi.”

Vị tam gia này là nhân vật số ba của bang phái dưới đất ở tây thành, cho nên mọi người đều gọi gã là tam gia. Tin tức của những bang phái dưới đất này thông thường rất nhạy bén, những người có thể lăn lộn lâu dài như vậy đều có nhãn lực, những người không có nhãn lực cỏ trên mộ đã sớm mọc cao ba thước. Lúc vừa trông thấy Lục Tử Ngu ăn hoành thánh ở quán bên đường gã còn tưởng là thiếu gia của gia tộc nhỏ, nhưng khi Lục Tử Ngu đưa tay chùi miệng, gã nhìn thấy ký hiệu huyền võ trên tay áo hắn thì đã không thể bình tĩnh được nữa, ký hiệu này không phải có người dám tùy tiện thêu lên, có người dám thêu lung tung ắt sẽ bị tiêu diệt toàn tộc, không có người dám thêu, vậy đây chính là công tử của đảo chủ, vả lại là công tử dòng chính của gia tộc, người có loại thân phận này, muốn giết mình liền dễ dàng như giết một con kiến vậy.

“Hồi công tử, nghe nói mấy ngày trước, Vương gia dốc tất cả tài lực từ bên ngoài nhập về một lô hàng hóa, đã bị hải tặc cướp sạch, bây giờ xoay chuyển vòng vốn không kịp, chỉ có thể bán cửa hàng thu lại tiền vốn.”

Ngoại trừ Lục gia, Vương gia là một trong những gia tộc có nhân vật cấp tông sư trên đảo Quy Thọ, lão tổ tông của Vương gia dường như đã sắp 400 tuổi, lúc còn trẻ từng theo mấy vị lão tổ của Lục gia chinh chiến qua, mười mấy năm trước mới lui về dưỡng già, nghe nói có thực lực của tông sư hậu kỳ. Bây giờ rất nhiều con cháu của Vương gia đều tham gia vào quản lý đảo Quy Thọ, gia chủ bây giờ là phủ chủ của phủ Đô Úy, phụ trách truy bắt cường đạo tội phạm ở tất cả thành trì trên đảo, rất giống với Lục Phiến môn của kiếp trước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK