Thành phố Phượng Tường tháng mười hai, gió bấc lạnh thấu xương.
Buổi sáng, đài khí tượng dự báo mật độ tuyết rơi đạt cấp độ cảnh báo màu xanh, dự tính 12 giờ tiếp theo ở phần lớn các khu vực bên trong thành phố sẽ xuất hiện lượng tuyết dày hơn 4 phân. Đến buổi chiều, đài khí tượng lại tuyên bố thêm một tin tức khẩn cấp, cảnh báo đạt cấp độ cam nói rõ đa số đường lớn đều sẽ có hiện tượng ngưng kết thành băng.
Chi cục số bốn tiếp nhận được tin tức, đội ngũ cảnh sát nhân dân dẫn theo cấp dưới của mình toàn bộ xuất động, đến từng địa điểm chỉ định, nghiêm túc thực hiện nhiệm vụ, túc trực chờ mệnh lệnh từ cấp trên nếu như xảy ra trường hợp khẩn cấp. Gió bấc gào thét, hơi lạnh thẩm thấu vào từng sợi bông vải, chạm vào cơ thể khiến người ta rét thấu da thịt, không thể xem thường mức độ ảnh hưởng của việc con đường kết băng đối với giao thông đường bộ được.
“Tiểu Ba, đêm nay cậu cùng tôi trực ở trạm cao tốc, thay phiên nhau kiểm tra. Tình hình này chắc là phải làm việc suốt đêm, chuẩn bị tâm lý thật tốt, gọi điện thoại báo người nhà một tiếng!” .
Người nói chuyện chính là cảnh sát chính thức Lư Viễn Minh, anh được giao nhiệm vụ phụ trách đội cảnh sát tập sự, trong đó Trương Tiểu Ba là cấp dưới mà anh tín nhiệm nhất. Làm nhiệm vụ ở trạm cao tốc, cảnh sát tập sự có thể tham dự vào việc kiểm tra giấy tờ tùy thân, ngăn chặn những xe có biểu hiện nghi vấn, nhưng khi ra quyết định xử phạt, thì nhất định phải do cảnh sát chính thức tự mình thi hành. Trong công việc, tổ của Lư Viễn Minh và Trương Tiểu Ba là đội ngũ rất nổi tiếng ở chi cục số bốn, mà ở phương diện cá nhân, hai người cũng là anh em cực kỳ thân thiết.
“Chắc nhiều người trong thành phố Phượng Tường cũng đang trông chờ tuyết lớn rơi xuống như dự báo, bởi như vậy thì đám tình nhân yêu đương mới có cơ hội thề thốt lãng mạn đầu ‘bạc’ răng long...... Ha ha, chỉ có dạng người như chúng ta khác biệt, sợ nhất dạng thời tiết xấu như quỷ này. Tuyết thì rơi dày đặc, hơn nữa trên mặt đường còn kết thành băng, đúng là cơ hội vàng cho thần chết đến hỏi thăm người tham gia giao thông mà.”
Trương Tiểu Ba lấy điện thoại di động ra, tay run run chật vật bấm số gọi: “Mẹ, đêm nay không cần bật đèn chờ con đâu, nhớ nghỉ ngơi sớm một chút, còn có ba, nói ông ấy đừng viết mấy thể loại tiểu thuyết quái đản đấy nữa, cặm cụi đã bao nhiêu năm, tiền nhuận bút cũng chẳng kiếm được bao nhiêu.” .
Lư Viễn Minh nhìn thấy cặp lông mày Trương Tiểu Ba nhíu lại thật chặt, cố làm một mặt quỷ cười nhạo y. Trương Tiểu Ba đáp lại bằng một nụ cười ngại ngùng: “Biết rồi, mẹ! Con mặc nhiều lắm, có cảnh phục mùa đông mà, mẹ đừng suy nghĩ bậy bạ, cơ thể con trai của mẹ làm bằng sắt, sao có thể biến thành tượng đá chứ! Hôm nay là tình huống đặc biệt, đêm nay tuyết rơi rất lớn, mặt đường bên ngoài đều kết băng, mẹ và ba đêm nay cũng đừng ra ngoài đi dạo lung tung, nếu là bị té ngã thì trong thời gian ngắn con cũng không đuổi về kịp đâu! Đêm nay con còn có phiên trực ở trạm đường cao tốc......”
Đầu điện thoại bên kia, bà Trương chứa đầy một bụng tức giận mà không biết xả đi đâu, bản thân mình ngậm đắng nuốt cay, ra ngoài bươn chải kiếm tiền, kéo xe đẩy bán từng quả trứng gà, từng cái bánh ngô, bánh rán, đến nay tuổi cũng đã qua năm mươi. Con trai thì luôn biểu hiện xuất sắc trong công việc, hàng xóm láng giềng đều nghe danh. Trong lúc làm nhiệm vụ điều tiết giao thông thường xuyên nhạy bén bắt được nhiều phần tử vi phạm pháp luật, được người dân thành phố bình chọn là “cảnh sát giao thông quốc dân”, hơn nữa còn là một trong những cảnh sát tập sự hiếm hoi được kết nạp vào đảng...... Ai ai cũng nói con của bà ưu tú, được lãnh đạo đơn vị cũng đặc biệt xem trọng, tương lai sẽ thành quan lớn. Có mấy lần bà đi chi cục số bốn tìm Trương Tiểu Ba để đưa chìa khóa nhà, vừa vào cổng lớn, những đồng nghiệp biết được bà là mẹ của Trương Tiểu Ba, tất cả mọi người bên trong đều trở nên khách khí. Bà Trương lúc đó cảm thấy vô cùng xúc động, mình chỉ là một người đàn bà kéo xe đẩy bán bánh rán, thế mà có ngày lại nhận được sự tôn trọng từ những nhân vật tinh anh của xã hội như thế này, điều đó khiến cho bà cảm thấy may mắn bởi mình được hưởng ánh hào quang từ con trai.
Thế nhưng năm này qua năm khác, lãnh đạo đơn vị cũng chưa từng đề cập đến việc để con trai của bà lên làm cảnh sát chính thức. Bà Trương cảm thấy những người kia đều đang chỉ giỏi tạo ra ‘chiếc bánh vẽ’, mà đứa con trai ngay thẳng kia không có một chút tâm cơ, cứ cắm đầu đâm thẳng về phía trước, việc gì khó khăn khổ cực đều tranh làm. Tiếng tăm cũng đã có, nhưng mà tiền thì chẳng được mấy xu. Trong sâu thẳm của bà Trương, nếu so sánh giữa vinh dự và tiền tài, vậy chắc chắn tiền tài mới là thứ quan trọng !