Trương Tiểu Ba vừa lái xe vừa trầm tư suy nghĩ, một người phụ nữ ngay cả mạng sống mà cũng không cần, như vậy có thể thấy được tình cảm sâu đậm bao nhiêu. Y không khỏi nhớ lại sự bất lực cùng thất vọng trong mắt Mã Tiểu Lợi sáng hôm nay. Không phải là y không biết trong lòng cô chất chứa đầy khao khát cùng mong đợi. Rõ ràng cô muốn hai người sống chung với nhau, sớm sớm chiều chiều vun đắp tổ ấm. Nhưng bây giờ tiền lương y không cao, lại còn chưa mua được nhà riêng, y không thể để Mã Tiểu Lợi gả tới lại phải ở chung trong căn nhà chật chội tàn tạ cùng với cả gia đình, cứ mỗi ngày đều phải tranh nhau sử dụng phòng vệ sinh!
Như Socrate, một triết gia người Hy Lạp đã từng nói, chuyện vui vẻ nhất trên thế giới này chính là “Phấn đấu vì lý tưởng của mình ”. Cái nghề này mang đến cho Trương Tiểu Ba cảm giác thỏa mãn khi hoàn thành sứ mệnh. Nhưng mà phía sau công việc còn có cuộc sống riêng tư, vừa nghĩ tới Mã Tiểu Lợi, y liền tự hỏi bản thân có tài đức gì mà khiến cô chờ đợi người bạn trai tầm thường này ròng rã 3 năm trời. Mã Tiểu Lợi giống như một thiên sứ, mà y chẳng là cái thá gì, cũng chẳng hiểu được cô thích điểm gì ở y nữa.
Ba năm cấp ba, Trương Tiểu Ba biết Mã Tiểu Lợi yêu thích mình, chẳng lẽ y lại không thích cô sao?. Lúc đó nhà Trương Tiểu Ba rỗng tuếch, bên trong chỉ có bốn bức tường, ba không quan tâm đến tình cảnh gia đình, quyết định lựa chọn từ bỏ công việc ổn định để ở nhà viết tiểu thuyết. Cầm bút mấy năm, tiền kiếm về chẳng được bao nhiêu, gánh nặng sinh hoạt đều đặt ở trên bờ vai mềm yếu của mẹ.
Những năm tháng ấy, chỉ cần chấp nhận chịu mưa nắng bão bùng, bày gánh hàng rong ở chợ bán các loại bánh bột chiên, thu nhập một tháng cũng rất khá, không kém hơn những người đi làm công chức bình thường. Mẹ liền mua một chiếc xe đẩy 3 bánh, bắt đầu đi bán ở ven đường. Những chỗ nào ít người qua lại, hoặc là nơi hẻo lánh thì trật tự đô thị cũng nhắm mắt làm ngơ, còn có thể yên ổn kiếm chút tiền lẻ. Muốn làm ăn ở địa phương đắc địa, nơi có nhiều người qua lại thì phải lên đội quản lý thành phố để chào hỏi, thế nhưng lúc nào có người ra hiệu thì cũng phải giả vờ chạy trốn, che mắt thiên hạ, suốt ngày địch tiến ta lùi, địch lui ta tiến, chẳng khác nào đánh du kích.
Hồi còn trẻ Trương Tiểu Ba cực kỳ tự ti, mặc dù mặt ngoài y rất ngang bướng, thậm chí ngang nhiên tạo nên “chợ buôn bán nhỏ” ở trong lớp học, nhưng mà đứng trước mặt Mã Tiểu Lợi xinh đẹp hoàn hảo, Trương Tiểu Ba cảm thấy bản thân chỉ nhìn cô nhiều vài lần thôi cũng là chuyện không nên.
Ngày bình thường, nam sinh theo đuổi Mã Tiểu Lợi nhiều vô số kể, từ bạn cùng tuổi, đến đàn anh lớp trên, thậm chí mấy thằng nhóc lớp dưới, đều từng viết thư tình rồi nhờ Trương Tiểu Ba đưa cho Mã Tiểu Lợi, bọn họ cố gắng hết sức để làm vừa lòng y, hy vọng y có thể nói thêm vài câu tốt đẹp trước mặt nữ thần, ai bảo y là bạn cùng bàn Mã Tiểu Lợi chứ!
Tất nhiên là Trương Tiểu Ba đều cầm lợi lộc nhưng không chịu làm việc. Thư tình của đám tình địch kia căn bản không đến tay người cần nhận. Bởi vì ở trong lòng Trương Tiểu Ba, Mã Tiểu Lợi là cô gái hoàn mỹ nhất trên thế giới này, ai cũng không xứng với Mã Tiểu Lợi nhà mình. Ha ha, nhà mình? Cũng chỉ khi ở trong mơ, y mới dám xưng hô Mã Tiểu Lợi như vậy.
.
.
.
Trương Tiểu Ba trở lại đội cảnh sát, toàn bộ thành viên nhao nhao đứng dậy vỗ tay, chúc mừng y hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, chiến thắng trở về.
“Tiểu Ba, làm rất tốt! Tôi đại diện cho toàn chi cục trước tiên là khen ngợi bằng miệng, về sau sẽ có văn kiện của Đảng bộ khen thưởng đối với sự việc lần này.” Cục trưởng Phan vui mừng thỏa mãn, dưới trướng có một tướng tài đắc lực tất nhiên là chuyện hết sức thoải mái .
Mặc dù Trương Tiểu Ba chỉ là một cảnh sát tập sự, thế nhưng lại là tướng tài xuất sắc nhất đội ngũ. Thời đại internet, không nghĩ tới dưới tay mình lại sản sinh ra một cảnh sát tập sự nổi tiếng trên báo đài, đây là điều khiến cục trưởng Phan cảm thấy vô cùng có mặt mũi. Mấy lần họp trước, lãnh đạo đã dành những lời khen cho chi cục số bốn và cá nhân Trương Tiểu Ba. Cho nên, năm ngoái cục trưởng Phan cũng đã tiến cử cho y được gia nhập vào đội ngũ Đảng viên.
“Tiểu Ba nhà chúng ta lại được dịp nổi tiếng, tối nay đài truyền hình thành phố lại phải đưa tin về sự tích thằng nhóc này giải cứu thành công người phụ nữ muốn nhảy cầu. Sếp à, đêm nay chúng tôi muốn cùng nhau ra ngoài ăn chực một bữa, chúc mừng cục chúng ta xuất hiện một gương mặt tiêu biểu, sếp thấy thế nào?”
“Đúng vậy đấy sếp, rất lâu rồi các anh em đều chưa có dịp ngồi lại với nhau. Gần đây mọi người đều bị áp lực lớn đè lên người, tranh thủ thư giãn một tí đi!”
Người trong phòng nhao nhao đồng ý, đều giật dây cục trưởng Phan đêm nay mời khách. Cục trưởng Phan cũng đang vui vẻ, nhất trí nguyện vọng của anh em.
“Được, thế nhưng mà phải chú ý một chút, chúng ta cần phải thực hiện nghiêm chỉnh cần kiệm liêm chính, nghiêm cấm hiện tượng phô trương lãng phí! Với cả, tôi sẽ không tham gia, đây là thời đại của giới trẻ các cậu.”
“Bây giờ thanh niên được quy định là từ mười tám đến sáu mươi tuổi. Cục trưởng, anh vẫn là thanh niên, phải cùng đi với bọn em chứ!”
“Đúng vậy, không có sếp sao vui được!”
“Đúng thế, sếp à, đây không chỉ là ăn uống, mà còn là gắn kết tình đồng chí đồng đội.”