Trương Tiểu Ba nhanh chân trèo lên xe đạp: “Nữ hiệp, mời lên ngựa!” .
Mã Tiểu Lợi bị chọc bật cười, nhấc mông ngồi lên yên sau, thoải mái nắm lấy eo nhỏ Trương Tiểu Ba,.
Mã Tiểu Lợi cảm thấy đây thật là một buổi sáng thần kỳ, không hiểu sao lúc đó cô lấy đâu ra can đảm đề làm ra chuyện mà bản thân chưa bao giờ dám nghĩ tới.
Càng đến gần trường học, tốc độ đạp xe của Trương Tiểu Ba bắt đầu trở nên chậm hơn, y bắt đầu bắt chuyện tào lao cùng Mã Tiểu Lợi:“Nữ hiệp, điều gì mà cậu sợ nhất?”
“Tất nhiên là sợ đến trễ nhất, nhưng nhìn tình cảnh này, lần đầu tiên muộn học trong đời tôi liền hiến tặng cho cậu.” Mã Tiểu Lợi duỗi cánh tay thon dài của mình ra, trên đồng hồ hiện ra thời gian chứng minh hai người bọn họ đã quá giờ tiết đầu tiên.
Trương Tiểu Ba dường như không nghe thấy, đôi mắt nhìn về phía xa xăm nói: “Tôi sợ nhất là đám người trật tự đô thị, mặc dù bọn họ là nhân viên công chức , nhưng mà ăn nói thô tục, thường xuyên đánh người, không chỉ giam xe, mà còn bắt mẹ tôi nộp tiền phạt. Tôi không chỉ sợ mà còn thống hận bọn họ!”
Tâm trạng vốn vui vẻ trong lòng Mã Tiểu Lợi bị sự buồn bã của Trương Tiểu Ba kéo chùng xuống, mặc dù cô biết quầy bán hàng rong lấn chiếm vỉa hè là không đúng, những quán nào đông khách thì xe cộ tụ tập lộn xộn dưới lòng đường, rất bất lợi cho giao thông thành phố, nhưng mà hình ảnh ngang ngược của bốn tên trật tự đô thị rõ mồn một trước mắt, thế nên nội tâm non nớt Mã Tiểu Lợi vẫn đứng về phía mẹ con cậu bạn cùng bàn.
“Trương Tiểu Ba, chúng ta đổi chủ đề nào vui vẻ hơn đi! Nói thử xem, tương lai cậu muốn làm nghề gì?”
“Cảnh sát!” Trương Tiểu Ba tự nhiên thốt ra theo bản năng: “Lớn lên tôi muốn làm cảnh sát, như vậy thì không có ai dám ức hiếp gia đình nữa, mẹ tôi muốn đẩy xe bán hàng ở nơi nào cũng được, chẳng đến nỗi phải chạy trốn chật vật như hôm nay.”
Mã Tiểu Lợi trốn ở sau lưng Trương Tiểu Ba cười một tiếng, người này thực sự là ngờ nghệch một cách đáng yêu. Nếu như làm cảnh sát mà người thân tùy ý bày quầy bán hàng, đó chính là lạm dụng chức quyền, chắc chắn sẽ bị xử phạt. Thế nhưng trong một khoảnh khắc, giọng điệu kiên định của Trương Tiểu Ba khiến cho Mã Tiểu Lợi thực sự tin tưởng, trong tương lai y nhất định sẽ là một cảnh sát vì hết lòng vì nhân dân.
“Cháu gái à, cháu muốn đến phòng nào?”
“Chào bác, cháu đến thăm người thân họ Trương ở phòng 502.”
Mã Tiểu Lợi rất ít khi đến nơi này, thế nên bảo an không hề biết đây chính là bạn gái Trương Tiểu Ba. Hơn nữa, Trương Tiểu Ba bận rộn cả ngày không thấy mặt mũi, mọi người đều không rõ sinh hoạt cá nhân của y, chỉ biết y rất nổi danh, là cảnh sát tập sự nổi tiếng ở thành phố Phượng Tường.
“Cháu vào đi, đậu xe ở dưới sân tầng một, trên cửa có ghi số phòng, cứ nhìn vào đó mà tìm.”
“Phanh phanh phanh ——”
Từng đợt tiếng gõ cửa dồn dập, bác trai bác gái tầng trên tầng dưới nhao nhao thò đầu ra quan sát hướng cửa ra vào phòng 502, con chó Alaska của phòng 503 đối diện bị tiếng đập cửa làm cho giật mình, cũng bắt đầu hú theo để thị uy, ồn ào nhốn nháo cả lên.
“Mở cửa nhanh lên, chuông cửa không kêu, điện thoại di động cũng không nghe, ngủ có khác gì heo không chứ!.” Mã Tiểu Lợi vừa giận dữ, vừa không ngừng gọi di đọng cho Trương Tiểu Ba, cho đến cuộc gọi thứ 38, y mới bị âm thanh từ chế độ rung của điện thoại quấy rầy thức tỉnh, mở to đôi mắt vẫn còn mơ mơ màng màng, tập trung nhìn vào, nguy rồi, 38 cuộc gọi nhỡ, người gọi điện: Kẹo Đường.
Kẹo Đường là biệt danh mà Trương Tiểu Ba đặt cho Mã Lợi, bởi trong lòng y, Mã Tiểu Lợi cứ như là cô gái được nuôi lớn trong hũ mật ong, nói chuyện cực kỳ nhẹ nhàng, nụ cười siêu cấp ngọt ngào, đây không phải hương vị của kẹo đường thì là thứ gì nữa?!
“Cuối cùng anh cũng mở cửa, em cho rằng cả một đời này anh cũng không nhận điện thoại.” Mã Tiểu Lợi ngồi bệt ở đầu bậc cầu thang, con mắt đỏ ngầu , giống như là vừa mới khóc. Cơ thể đông lạnh đến run lẩy bẩy, trên mặt không còn vẻ hồng nhuận như thường ngày, Trương Tiểu Ba vô cùng đau lòng, vội vàng kéo Mã Tiểu Lợi.
“Bà nhỏ à, sao hôm nay em mặc ít áo như thế? Mau vào trong, đợi chút ông xa pha một ly Khương Trà đường đỏ để em làm ấm cơ thể.”
“Không cần, Trương Tiểu Ba.” Mã Tiểu Lợi đột nhiên quay người dùng tay đẩy Trương Tiểu Ba ra phía sau, y cũng thuận tay đóng lại cửa sắt.
“Làm..... Làm gì...... Bà nhỏ, anh còn chưa đánh răng, có thể chờ một lát nữa hãy đẩy ngã anh? Nếu không thì...... Chúng ta chuyển sang nơi khác, dựa vào tường rất khó chịu đó, như làm trên giường chẳng hạn, có được không?” Trương Tiểu Ba vừa nói vừa cười ngả ngớn.
“Đẩy cái đầu anh, em hỏi anh, cảm giác làm đại anh hùng thế nào, có thoải mái không?” Mã Tiểu Lợi định mắng một tràng dài, nhưng nhìn thấy bộ dạng không tim không phổi của bạn trai, cuối cùng tất cả ấm ức chỉ hóa thành một câu hỏi.
“Cái gì mà đại anh hùng, anh chỉ đứng ở cương vị của mình, làm đúng chức trách nhiệm vụ của một người cảnh sát mà thôi. Bà nhỏ, kẹo đường của anh, mau buông tay ra, để anh thở một hơi. Anh biết em từng học TaeKwonDo, cánh tay nhỏ này đè vào cổ sắp tắc thở đến nơi rồi!” Trương Tiểu Ba cố ý giả vờ ho khan vài tiếng, Mã Tiểu Lợi lúc này mới buông y ra.