“Tự mình nhìn đi, toàn là những bức ảnh chụp anh đêm hôm qua, bây giờ càng ngày càng nổi tiếng rồi. Đứng 6 giờ liên tục trong đống tuyết, anh không muốn sống nữa sao? Em đã sớm bảo anh từ chức, không làm nghề này mình làm nghề khác, thiếu gì cách kiếm tiền chứ!” Mã Tiểu Lợi dí điện thoại lên mặt Trương Tiểu Ba: “Mở to mắt xem cho rõ!” .
“Chà đúng thật, này, thử nói xem ông xã của em có đẹp trai không kìa? Chậc chậc, đáng ra phải chụp góc bên phải mới đúng!” Trương Tiểu Ba vẫn là một bộ dạng mặt dày mày dạn cười cười tí tởn. Hai người rất ít khi gặp mặt, y không muốn vừa thấy mặt đã bắt đầu cãi vã.
“Anh bao nhiêu tuổi rồi, có phải con nít nữa đâu? Sức khỏe mới là quan trọng nhất biết không?” Mã Tiểu Lợi ngoài tức giận ra thì còn lại là đau lòng người đàn ông ngốc nghếch của mình. Người khác gặp phải tình huống xấu còn biết đường tránh thật xa, còn tên ngu ngốc này lại cứ phải xông lên đầu tiên để ăn quả đắng. Mã Tiểu Lợi biết, nghề nghiệp Trương Tiểu Ba rất đặc thù, đi ngược chiều với thời đại, thời điểm trời tuyết lớn người khác nhanh chạy về nhà với vợ con chăn ấm nệm êm, cũng là lúc bọn họ được điều ra ngoài giữ trật tự giao thông, tuần tra kiểm soát. Thế nhưng mà...... Cô không có tinh thần dâng hiến vĩ đại như Trương Tiểu Ba, cô chỉ biết là, cứ tiếp tục liều mạng làm việc như vậy, cho dù cơ thể làm bằng sắt cũng có ngày không chịu đựng nổi, hai người bọn họ còn chưa kết hôn, chưa có con nữa mà!
Trương Tiểu Ba hé ra hàm răng trắng muốt, cười nói: “Gì chứ, chẳng qua là cánh truyền thông vì vài ba lượt view, tranh cướp đưa tin những công việc vốn là bổn bận của bọn anh, thổi phồng sự gian khổ quá mức! Không đến nỗi như thế đâu!” Trương Tiểu Ba chẳng thèm ngó tới điện thoại di động, nhét nhanh vào túi áo khoác Mã Tiểu Lợi, động tác tiếp theo cực kỳ mập mờ: “Đi, vào trong phòng nói chuyện, cha mẹ ra ngoài mua thức ăn, thời gian ngắn không về được, nghe lời anh, ngoan!”.
Mặc dù rất vô lại, rất không biết xấu hổ, nhưng hai chân Mã Tiểu Lợi vẫn không tự chủ đi theo Trương Tiểu Ba vào phòng, ngồi lên giường.
“Đừng động đậy, đồ đáng ghét, mặt em đều bị đống râu của anh cạ đau rát, mau nhấc chân lên, để em kiểm tra xem có sao không.” Mã Tiểu Lợi cố gắng tránh thoát Trương Tiểu Ba, vén chiếc quần thể thao lên, nhanh chóng cởi bít tất của bạn trai: “Ngủ còn đeo tất, từ bao giờ anh có thói quen xấu này.”
“Đừng, đừng nhìn.” Trương Tiểu Ba chưa kịp từ chối, bít tất đã bị Mã Tiểu Lợi cởi ra: “Bảo em đừng nhìn, vừa xấu vừa thối có gì hay ho chứ......”
“Cấm di chuyển!” Nước mắt óng ánh Mã Tiểu Lợi bắt đầu cộp cộp nhỏ lên bàn chân y, lên chăn, lên chiếc đệm giường. Trương Tiểu Ba gấp đến mức vội vàng an ủi: “Không sao mà, không phải chỉ là nứt da thôi sao, năm nào cũng thế, có phải lần đầu đâu. Em nhìn đi, từng ngón chân mập mạp màu hồng phấn này, rất giống củ cà rốt nhỏ, có bao nhiêu dễ thương nha, không không không, quá tục, là giống thỏi son, còn là loại đắt tiền nhất.”
Mã Tiểu Lợi chuyển từ khóc sang mỉm cười: “Suốt ngày chỉ biết ba hoa, mỗi khi đến mùa lạnh chân anh đều nứt ra, thế nhưng mà năm nay nghiêm trọng nhất. Đã nói trước rồi, thời tiết mùa đông năm nay giá rét nhất trong mười năm đổ lại, anh đừng việc gì cũng ôm vào người, không thể để cho bản thân nghỉ ngơi một chút sao? Nhìn này, đầu ngón chân buổi tối nhất định rất ngứa, anh không được phép lấy tay gãi đâu đấy, sẽ rách da, đổ máu. Còn có mặt phía trên, đều nát bấy, cũng không biết mua thuốc da mà bôi lên!” Nói xong, Mã Tiểu Lợi dùng miệng nhẹ nhàng thổi lên mu bàn chân Trương Tiểu Ba, dòng nước mắt trong suốt không kìm chế nổi, cứ cuồn cuộn mà đến.
Trương Tiểu Ba sợ nhất phụ nữ rơi nước mắt, trước đây sợ nhìn thấy hắn mẹ mình khóc, bây giờ sợ nhìn thấy cô người yêu bé nhỏ khóc. Mã Tiểu Lợi thút thít, Trương Tiểu Ba có thiên ngôn vạn ngữ ở trong lòng, nhưng không biết bày tỏ như thế nào.
“Em đừng khóc, bây giờ làm gì có công việc nào mà không khổ cực, huống chi chúng ta là vì quần chúng nhân dân phục vụ, không thể nề hà việc khổ cực mà trốn tránh được.”
Trương Tiểu Ba nói rất dõng dạc, y có lý, có điều lý do này y nói đi nói lại cả ngàn lần rồi.
“Vậy em thì sao? Anh không cần phải chăm sóc em chứ gì? Cảnh sát tập sự Trương Tiểu Ba ! Cánh sát tập sự Đảng viên Trương Tiểu Ba! Cảnh sát tập sự vì nhân dân thành phố Phượng Tường phục vụ Trương Tiểu Ba, em cũng là nhân dân mà, anh có từng quan tâm em sao?” Hai mắt Mã Tiểu Lợi đỏ hồng, một bụng đầy ấm ức nức nở nói.
Trương Tiểu Ba cảm thấy hoảng hốt, vội vàng ôm Mã Lợi Nhỏ vào trong ngực, siết thật chặt vòng tay. Y nhớ rõ sự phụ của mình, Lư Viễn Minh từng nói: “Thời điểm phụ nữ tức giận , khổ sở, khóc lóc, đàn ông chúng ta không cần làm gì nhiều, chỉ cần ôm chặt lấy người ta là được rồi, cho dù cô ấy có đánh, có cắn thì cũng không được phép động đậy, ôm một lúc cô ấy sẽ không đánh nữa, trong lòng sẽ chỉ cảm thấy càng yêu cậu nhiều hơn. Lúc này cậu lại dùng thêm một liều thuốc an thần, hôn môi! Như vậy mọi chuyện xem như giải quyết xong. Cậu cũng đừng có mà xem nhẹ nụ hôn, vật này có tác dụng làm phụ nữ bình tĩnh còn tốt hơn cả tiêm thuốc, đây là đại bí mật, đừng có kể ra ngoài.”