• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đám người liên tục mời, Cục trưởng Phan cười cười từ chối nói: “Không được, không được. Tôi lớn tuổi rồi, cần phải giữ gìn bản thân, hơn nữa còn phải về nhà chơi đùa với đứa cháu nhỏ vừa tròn một tuổi! Các cậu buổi tối cứ tụ họp vui vẻ thoải mái, nhưng bây giờ vẫn phải làm việc chăm chỉ cho tôi, biết chưa?” Cục trưởng Phan giả bộ nghiêm túc, trên mặt giấu không được tình cảm yêu quý đối với đứa cháu ngoại nhỏ của mình. Tất cả mọi người cũng không tiện quấy rầy Cục trưởng Phan hưởng thụ niềm hạnh phúc gia đình, không cưỡng cầu nữa.

“Đã rõ!” Đám người đồng thanh đáp ứng, rồi từng người tản ra.

Con trai của Lư Viễn Minh đêm qua lên cơn sốt, đành phải nhờ Trương Tiểu Ba tuần tra kiểm soát giúp sau đó chạy trở về thăm con. Lúc này anh ta gặp Tiểu Ba với hai quầng thâm to đùng dưới mắt, trong lòng rất áy náy. Nhớ tới những năm này, mỗi khi trong nhà có việc gấp, đều nhờ vả thằng nhóc trước mặt này thay mình giải quyết công việc, cảm xúc áy náy của Lư Viễn Minh càng xông lên tận đầu.

“Tiểu Ba, cậu nghỉ ngơi một lúc, buổi chiều cậu ở phòng làm việc đọc nhiều sách, kỳ thi công chức năm sau cố gắng thêm thử sức thêm lần nữa. Sư phụ tin tưởng cậu chắc chắn có thể thành công.” Hôm qua thức suốt đêm, buổi sáng lại gặp phải chuyện nhảy sông, thằng nhóc này nhất định thiếu ngủ. Tối nay liên hoan nên tất cả mọi người hẳn sẽ không tan cuộc quá sớm, dù sao cũng không có nhiều dịp để mọi người tụ tập ăn uống. Lư Viễn Minh mình đã bốn mươi tuổi rồi, biết rõ cho dù trai trẻ gần 30 tuổi cũng không chịu nổi thức đêm, huống chi là đi làm làm liên tục không nghỉ.

“Không sao mà, sư phụ. Em nghe nói gần đây ở tiểu khu Hoành Phát bên kia cứ ba ngày là quần chúng lại chạy đến tố cáo xảy ra trộm cướp xe gắn máy, xe điện, hôm nay em muốn đi nằm vùng, xem xem có nhân vật nào khả nghi hay không. Không phải còn hai tháng nữa là hết năm rồi, bước sang năm mới cần tiền ăn chơi, em đoán đám cháu trai này sẽ càng ngày càng càn rỡ. Lúc này là thời cơ tốt nhất để bắt bọn chúng.”

“Thằng nhóc này, thân thể làm bằng sắt cũng không chịu nổi giày vò như vậy đâu! Tôi nói còn có hàm ý khác, cậu nghe không rõ sao?!” Lư Viễn Minh cố ý xích lại gần, đưa mắt ra hiệu đối với Trương Tiểu Ba.

Trương Tiểu Ba thấy thế, cũng nghiêng người nhỏ giọng nói: “Hiểu, em hiểu, sư phụ yên tâm, em nhất định lợi dụng thời gian rảnh rỗi để đọc nhiều sách, tranh thủ thông qua kỳ thi viết, dựa vào hình tượng tốt đẹp trên mạng của em, tư cách nhất định không có vấn đề, còn khảo sát thể lực càng không có gì phải lo lắng, sư phụ yên tâm.”

“Cậu đừng quên, cho dù có vượt qua toàn bộ cuộc thi, còn cần phải tiến hành kiểm tra sức khoẻ thêm một lần nữa, bây giờ cậu không trân quý cơ thể mình đi, đến lúc đó coi chừng ăn trái đắng. Chú ý một chút, biết chưa?”

“Tuân mệnh!” Trương Tiểu Ba dơ tay chào nghiêm với sư phụ Lư Viễn Minh một cái, đội mũ cảnh sát lên đi ra cửa. Lên “ông bạn già” của y đi tới tiểu khu Hoành Phát.

Xe vừa dừng hẳn, mấy cô bác trong tiểu khu Hoành Phát liền chen chúc xông tới, tất cả mọi người đều nhận ra Trương Tiểu Ba và chiếc xe cũ tồi tàn của y.

Trước đây có khoảng thời gian, Trương Tiểu Ba làm cảnh sát trực ban ở khu này hơn nửa năm, thay cộng đồng cư dân xử lý qua không ít vụ việc lớn nhỏ. Tất cả mọi người đều nhớ kỹ y như nhớ bạn cũ, nhất là những người ông lão bà lão lớn tuổi! Tình cảm lâu dài! Đa số người trẻ tuổi đều không thích giao tiếp với mấy người già lắm, Trương Tiểu Ba thì khác, mỗi lần tới đều mở miệng chào hỏi nào là cụ Trương, thím Lý, dì Vương, thế là chưa được mấy ngày mà mấy ông bà cũng tươi cười gọi một câu Tiểu Ba, hai câu tiểu ba Tiểu Ba vô cùng thân thiết.

“Tiểu Ba, gần nhất cháu nổi danh lắm, hôm qua dì còn trông thấy đài truyền hình thành phố chiếu hình ảnh cháu đấy.”

“Thím cũng nhìn thấy, Tiểu Ba nhà chúng ta thực sự không tầm thường. Có bản lĩnh!”

“Đúng vậy nha, chúng ta đều cảm thấy kiêu ngạo thay cháu, trước đây lúc cháu còn làm ở đồn cảnh sát bên này, làm gì có vụ trộm xe đạp, xe gắn máy, xe điện gì chứ!”

Bác gái Ngô chui vào trong đám người, vội vàng lôi kéo cánh tay của Trương Tiểu Ba nói: “Tiểu Ba, mấy tháng gần đây tiểu khu Hoành Phát chẳng được yên ổn, nhà bác cũng bị trộm hai chiếc xe đạp điện , một chiếc là Mavericks, một chiếc là xe điện Enma, cộng lại ước chừng lên đến 10.000 khối tiền đấy! Hiện tại con gái của bác cũng không dám mua xe nữa, đi làm phải bắt taxi, còn không thì đi xe buýt.”

“Nhà bác cũng bị trộm, cái lũ ác độc vô tính đó lấy xe gắn máy của bác, giá trị tận mấy vạn khối!”

“Nhà thím treo gà vịt thịt cá ướp gia vị cửa ra vào cũng bị đám sâu hại dân này cuỗm đi lúc nào không hay.”

......

Buổi tối hôm qua thức suốt đêm, buổi sáng lại đấu trí đấu dũng ở trên cầu, bây giờ lại bị mọi người xung quanh vây đến nghẹt thở. Trương Tiểu Ba đột nhiên cảm thấy hoa mắt nhức đầu, trước mắt chằng chịt toàn mặt người không ngừng tranh nhau mở miệng nói gì đó, âm thanh ồn ào khiến y không nghe được rõ.

Đầu óc Trương Tiểu Ba vô cùng lộn xộn, nhưng vẫn nghe lọt được đại khái mấy chữ, như là kẻ trộm, xe điện, xe gắn máy các loại.

“Các cô gì chú bác, bình tĩnh, yên tâm đừng vội!” Trương Tiểu Ba lắc đầu, cố gắng duy trì sự tỉnh táo, rống cổ họng ra hiệu tất cả mọi người lặng yên nghe y nói vài câu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK