“Cô gái!”
“Cô gái!”
“Cô gái, cô có sao không?”
Trương Tiểu Ba kêu liền mấy tiếng, nghĩ thầm trong đầu người này sẽ không bị dọa ngốc chứ!
“Không có, không có việc gì! Thật......Thật tình...... Xin lỗi, tôi lùi xe lại ngay đây.” Mã Tiểu Lợi căng thẳng đến mức lắp ba lắp bắp.
Chỉ trong chốc lát, Trương Tiểu Ba đã tiến hành điều tiết tốt tình trạng giao thông, đường xá đã dần dần trở nên thông thuận.
Người phụ nữ đi Mazda3 hai tay chống nạnh, khí thế hùng hổ: “Thái độ gì đây! Cứ làm như tôi mới là người đụng cô vậy, còn ở chỗ này tỏ ra đáng thương, giả vờ vô tội, đúng là đồ trà xanh.”
“Chị gái, chị bớt tranh cãi đi, người ta cũng đã sợ ngẩn người rồi, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng! Trời đang rất lạnh, mọi người ai cũng vất vả, như thế này nhé, chị viết ra giấy phương thức liên lạc, rồi đưa cho cô gái này, ngày mai hai người hẹn thời gian đi công ty bảo hiểm xử lý một chút, chỗ nào cần bồi thường thì bồi thường, nơi nào nên tu sửa thì tu sửa, tôi thấy cô gái này cũng không phải loại người không nhận nợ, đúng không?!”
Trương Tiểu Ba nháy nháy mắt về phía Mã Tiểu Lợi, cô cũng nhanh chóng hiểu ý: “Vâng vâng vâng, là do em quá nóng lòng, mẹ em đang làm phẫu thuật ở bệnh viện nhân dân phía trước nên không làm chủ được đầu óc, tất cả là lỗi của em, ngày mai nhất định em sẽ chủ động liên hệ với chị.” Nói xong, cô nhận lấy phương thức liên lạc của người phụ nữ kia từ trên tay Trương Tiểu Ba, sau đó móc ra danh thiếp từ trong túi xách của mình: “Đây là danh thiếp của em, phía trên có ghi rõ nơi công tác cùng số điện thoại, chị yên tâm, em sẽ không chạy đâu.”
Tự đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, người phụ nữ đi Mazda3 nghe thấy mẹ của cô gái này đang phẫu thuật trong bệnh viện phía trước, tâm tư cũng trở nên mềm mại hơn: “Được rồi, lần sau lái xe nhớ chú ý một chút! Ngày mai nhớ liên hệ với tôi để giải quyết.” Nói xong, liền nghênh ngang rời đi.
“Cô gái nhỏ, bây giờ hết bối rối rồi chứ?” Trương Tiểu Ba hướng về phía Mã Tiểu Lợi cười cười, con mắt cũng cong lại thành hình trăng khuyết.
Gió Tây Bắc càng lúc càng lớn, Trương Tiểu Ba chỉnh lại mũ cảnh sát của mình rồi tiếp tục nói: “Này cô gái, lần sau dù có nóng vội đến mấy, cũng phải tuân thủ quy tắc giao thông, giữ an toàn cho bản thân và người khác. Nhanh đến bệnh viện đi, trời đang rất lạnh, tuyết cũng rơi càng ngày càng lớn.”
“Cám ơn Trương...... Chú cảnh sát, hẹn gặp lại!” Mã Tiểu Lợi kích động đến mức thiếu chút nữa thì hô lên tên của Trương Tiểu Ba.
“Đừng, tuyệt đối đừng gặp lại, lên đường bình an!” Trương Tiểu Ba nở nụ cười phất tay, bày ra một hàm răng trắng tinh, giống như trứng gà bóc, thật sự rất đẹp mắt.
Tiếng gió rít, tiếng tuyết rơi nặng hạt, tiếng còi xe inh ỏi, tiếng người mắng chửi, âm thanh ồn ào từ bốn phương tám hướng cộng hưởng lại...... Trương Tiểu Ba dường như phải gân giọng lên nói, sau đó quay người rời khỏi ánh mắt của Mã Tiểu Lợi, tiếp tục giữ vững vị trí, điều tiết giao thông, giữ gìn trật tự.
Lúc Mã Tiểu Lợi đến bệnh viện, mẹ của cô đã phẫu thuật thành công, lẳng lặng nằm ở trên giường bệnh nghỉ ngơi. Thấy mẹ bình yên vô sự, Mã Tiểu Lợi quy toàn bộ sự may mắn này cho Trương Tiểu Ba. Từ nơi sâu xa, cô luôn cảm thấy y chính là ngôi sao may mắn của mình, không phải chỉ là bây giờ, mà thời điểm năm cuối ở cấp 3 cũng là như vậy. Điều duy nhất khiến cô không vui chính là, tên ngốc Trương Tiểu Ba thế mà không nhận ra cô, chuyện này khiến trong lòng Mã Tiểu Lợi có hơi ấm ức.
Khoảng thời gian tiếp đó, mỗi ngày Mã Tiểu Lợi đều nhớ đến từng câu nói, từng động tác của ‘chú cảnh sát’, mọi thứ cứ tua đi tua lại như phim trong đầu, mà bản thân cô cũng không nỡ dứt bỏ ra khỏi bộ phim ấy.
…….
.
.
“Tiểu Lợi, làm gì mà ngẩn người thế? Bên ngoài tuyết rơi rất đẹp, đáng ra phải hẹn Tiểu Ba nhà cậu, hai người dắt tay nhau đi dưới những bông hoa tuyết bay rợp trời, mỉm cười hẹn ước đến lúc đầu bạc răng long chứ. Hình ảnh đẹp như tranh vẽ, lãng mạn biết bao nhiêu!”
Tiền Thiến, là một giáo viên Hán Ngữ, cố gắng dùng tiếng phổ thông để nói chuyện, đánh thức Mã Tiểu Lợi ra khỏi dòng ký ức ba năm trước.
(GV Hán Ngữ: Giống giáo viên tiếng việt của VN, mỗi vùng miền đều có cách phát âm khác nhau, nhưng về mặt chữ thì phải được thống nhất)
“Phần lãng mạn này, tôi không xứng!” Hai tay Mã Tiểu Lợi chống lên cằm, uể oải nói.
“Hừ hừ, trong lời nói có ẩn ý, đây là có ai chọc giận Tiểu Lợi nhà chúng ta rồi! Mau nói, có phải Trương Tiểu Ba hay không? Tôi thấy anh ta gần đây rất nổi tiếng, được lên TV, rồi gì mà trở thành tấm gương kiên cường cho giới trẻ, từ cánh truyền thông đến cánh báo chí đều tranh nhau ra bài về chiến tích của chi cục cảnh sát số bốn. Thế nào, dạo gần đây anh ta bận rộn công việc, thế nên không có thời đi ngắm tuyết với cậu sao?”