Trương Tiểu Ba cảm thấy, đáng ra công chúa không nên xuất hiện ở quán ven đường. Trong nhất thời nhìn đến ngơ ngẩn, không nghe rõ mẹ đã kêu tên y bao nhiều lần.
“Tiểu Ba, trả tiền thừa cho người ta đi! Lấy tiền giấy, đừng đưa tiền xu. Bỏ xu trong ví tiền kêu lách cách lại trêu chọc người xấu.”
“A..... Được...... Được.” Trương Tiểu Ba có chút xấu hổ, không dám nhìn Mã Tiểu Lợi nhiều hơn nữa, liền chạy ra phía sau giúp đỡ việc vặt.
Hóa ra dì bán bánh rán là mẹ của Trương Tiểu Ba. Mã Tiểu Lợi ngây thơ cảm thấy duyên phận thực sự kỳ diệu, chuyện này mà mình cũng bắt gặp được, xem ra sau này cần phải quan tâm đến việc làm ăn của bạn học nhiều hơn.
“Dì à, lấy thêm cho cháu một bao Hemmy táo đỏ và bịch sữa đậu nành, tiền không cần trả lại đâu ạ, chừng đó là vừa đủ.” Mã Tiểu Lợi xoa xoa đôi tay đang bịt kín bởi lớp vải dày, trong mắt lúc ấy chỉ có thân ảnh bận rộn của Trương Tiểu Ba, dáng vẻ tên này lúc làm việc đàng hoàng rất cũng không đến nỗi nào.
Xe đẩy bán bánh rán mặc dù không lớn, nhưng mà các loại đồ ăn rất phong phú, có thể thấy được rau củ đồ chua đều là mới làm, nhất là dưa leo cùng rau xà lách, tươi mới có thể bóp ra nước được. Trương Tiểu Ba đang lanh lẹ lột vỏ bọc của lạp xưởng hun khói, đặt cẩn thận từng cây vào trong hộp. Ánh mặt trời mới ló rạng, chiếu rọi trên khuôn mặt thiếu niên kia, Mã Tiểu Lợi lần đầu tiên phát hiện, bạn cùng bàn của mình rất đẹp trai, mắt kiếm mày sáng, ngũ quan khôi ngô, vẻ mặt không hề ngang bướng như lúc ở trên lớp. Y cứ như thế ngoan ngoãn đứng bên cạnh hỗ trợ mẹ, nghiễm nhiên trở thành một bức tranh mẹ hiền con hiếu.
“Xong rồi, cháu ăn ở đây hay là đưa về!”
“Dì bọc lại giúp cháu, cháu đến lớp học ăn.”
“Được rồi, cầm đi này. Cái túi không cần bọc kỹ, cứ để hở ra, bằng không thì cái này bánh bột ngô sẽ không được giòn nữa, mềm quá ăn không ngon.”
“Vâng, cảm ơn dì!” Đôi mắt Mã Tiểu Lợi sáng lên, hớn hở nhận lấy túi bánh rán, mừng khấp khởi bỏ vào trong giỏ xe: “Dì à, cháu là bạn học với Trương Tiểu Ba, sau này cháu sẽ thường xuyên đến đây ủng hộ việc buôn bán của dì.”
“Có đúng không? Tiểu Ba sao con không nói sớm, nếu biết là bạn học của con thì mẹ đã không lấy tiền.” bà Trương có điểm hơi ngượng ngùng: “Ngày mai dì mời cháu ăn vặt, không cần tiền đâu, bây giờ trong con mắt của thằng nhóc Tiểu Ba này chẳng có gì khác ngoài tiền, bạn học với nhau mà cũng kiếm lời được. Lần sau nếu có người quen tới, nhớ nhắc mẹ, không thể nhận tiền của bạn bè, có biết không?”
“Vâng!” Trương Tiểu Ba bị mẹ mắng vài câu trước mặt Mã Tiểu Lợi, có chút không vui, lại càng cảm thấy mất mặt, trong đầu nghĩ khả năng cao là sau này Mã Tiểu Lợi sẽ không để mình vào mắt.
“Bạn học Trương Tiểu Ba, nửa tiếng nữa là vào tiết đầu tiên, cậu chuẩn bị đi chưa? Nếu không thì chúng ta cùng đi nhé?”
Đôi môi hồng mỏng nhẹ cùng cặp mắt dài đều cong lên, cười nói.
“Tốc độ hai bắp đùi của tôi rất nhanh, đâu giống với lũ con gái các cậu, đi xe đạp õng à õng ẹo, cậu đi trước đi, không cần chờ tôi.” Trương Tiểu Ba không dám nhìn nữ sinh rực rỡ giống như mặt trời này quá nhiều, cô quá xinh đẹp, quá hoàn mỹ, mà y...... Ha ha, chẳng là cái thá gì!
Mã Tiểu Lợi nâng chân lên đạp xe, thế nhưng đi chưa được mấy bước, đã nhìn thấy một chiếc ô tô của đội quản lý trật tự đô thị đang đi về phía quầy hàng bán bánh rán. Ba người đàn ông bước xuống từ trên xe, khí thế hùng hổ, nhanh chân đi về phía trước. Cô bất giác quay đầu lại nhìn, đã thấy Trương Tiểu Ba đã cùng mẹ mình nhanh chóng dọn hàng chất lên xe ba bánh chuẩn bị chạy đi.
“Chị à, bánh của tôi còn chưa xong, tiền cũng đã đưa rồi.”
“Đúng vậy, bánh của tôi cũng sắp xong rồi, sao lại làm ăn kiểu vô trách nhiệm nhưt hế.”
......
“Mẹ, quản lý trật tự đô thị tới, trật tự đô thị tới, chạy mau......”
“Quản lý trật tự đô thị tới, thật lòng xin lỗi, ngày mai lại đến, tôi sẽ tặng một mọi người một phần miễn phí. Đây, tôi trả lại tiền cho anh.”
Bà Trương động tác nhanh nhẹn, hiển nhiên là cũng đối mặt với tình huống này nhiều lần rồi, đấu trí đấu dũng cùng đội trật tự đô thị bao năm đã hình thành “Kinh nghiệm tác chiến ”, vừa nói vừa đẩy xe trốn trong ngõ nhỏ. Nếu như bị đội trật tự đô thị đuổi kịp, chắc chắn là vừa bị phạt tiền lại vừa bị giam xe.
Mấy năm trước việc quản lý còn chưa gắt gao như bây giờ, bà Trương hối lộ ít tiền còn có thể dàn xếp cho phép buôn bán, mấy năm nay thành phố tăng cường kỷ luật, nhét tiền bạc đều không ai dám nhận, không nói không rằng bắt được chỉ có nước giam xe.
“Mẹ, hộp tiền rơi rồi, để con chạy đi lấy.” Trong quá trình rút lui, hộp sắt đựng tiền không cẩn thận rơi ra khỏi tủ xe đẩy, bên trong đều là tiền mồ hôi nước mắt mà bà Trương chắt chiu từng khối bánh rán, bánh ngô mà kiếm được, dù có thế nào Trương Tiểu Ba cũng muốn nhặt về.
Bà Trương thấy con trai muốn đi lấy tiền, mà đối diện 3 tên cán bộ trật tự đô thị đang chạy đến càng ngày càng gần. Bà kéo cánh tay con trai lại, lo lắng nói: “Không cần, bây giờ là lúc nào rồi, để bị bắt thì chút tiền ấy có hay không đều vô nghĩa, chạy nhanh! Con à, ánh mắt không thể thiển cận như thế!”
Trương Tiểu Ba lại giống một đầu trâu quật cường, gân giọng hô: “Mẹ cứ đẩy xe chạy đi, không cần quản con, con chạy rất nhanh, có thể lấy kịp.” , nói xong Trương Tiểu Ba chạy cực nhanh về phía hộp sắt, có trời mới biết số tiền bên trong là bao nhiêu ngày tiền sinh hoạt của nhà bọn họ.