“Trương Tiểu Ba, đứng liên tục 6 giờ, chân không sao chứ? Có bị nứt da nữa không?
Trương Tiểu Ba, tan làm cũng không nói với em một tiếng, anh không cầm điện thoại sao?
Trương Tiểu Ba, có phải chưa ăn bữa sáng đã đi ngủ hay không?
......”
Đủ loại âm thanh bay loạn xạ trong đầu Mã Tiểu Lợi, khiến tâm cô loạn như ma. Buổi sáng không có lớp, cô cứ ngồi ở trong phòng làm việc suy nghĩ lung tung. Càng nghĩ nhiều về bạn trai, cô càng cảm thấy ấm ức, không thể như thế này mãi, hôm nay nhất định cô phải tìm anh hỏi thăm một cách rõ ràng.
Mã Tiểu Lợi cầm túi xách cùng chìa khoá ô tô lao nhanh ra khỏi văn phòng, Tiền Thiến vẻ mặt hoang mang: “Con bé này, lại nổi điên gì đây!”
Mã Tiểu Lợi lái xe chạy thẳng về phía nhà Trương Tiểu Ba. Hôm nay cô muốn gặp anh để tìm ra câu trả lời thực sự! Hỏi anh rốt cuộc nghĩ như thế nào về tương lai sau này? Trước nay có bao giờ Trương Tiểu Ba từng nghĩ về cuộc sống của hai đứa hay chưa?.
Cô cũng không muốn suốt ngày phải thông qua đài truyền hình, thông qua mạng xã hội, hoặc là WeChat tới mới biết chuyện của bạn trai. Hôm nay cô muốn một câu trả lời rõ ràng, giữa công việc cảnh sát tập sự này với tình yêu của hai người bọn họ, rốt cuộc Trương Tiểu Ba chọn bên nào? Mang tiếng yêu nhau mà chẳng mấy khi nhìn thấy mặt, cô không chịu nổi nữa.
Xe lái vào Tây Lộ Nhân Dân, quẹo trái ở ngã tư đèn xanh đèn đỏ phía trước là đến tiểu khu nhà Trương Tiểu Ba. Vừa đến trước cửa khu dân cư, dũng khí của Mã Tiểu Lợi mãi mới tích góp được, đang dần suy yếu từng chút từng chút một theo thời gian. Bởi vì cô biết, tình cảm mà Trương Tiểu Ba dành cho bộ đồng phục cảnh sát vượt xa bất cứ thứ tình cảm yêu đương thông thường.
Suốt ba năm yêu nhau hay là cả quãng thời gian trước kia, hình bóng Trương Tiểu Ba chưa bao giờ ngừng khắc sâu vào trong lòng Mã Tiểu Lợi. Cô nhớ tới hình ảnh thời cấp ba, Trương Tiểu Ba vừa đạp xe vừa huýt sáo, khóe miệng không khỏi nhếch lên cười một tiếng. Trước kia, Trương Tiểu Ba ở trường học thật đúng là một nhân vật quát tháo phong vân.
Ngày bình thường, Trương Tiểu Ba nhìn như chẳng chịu học hành, thành tích vẫn duy trì ở vị trí trung bình chếch xuống dưới. Giáo viên không đành lòng buông bỏ cậu học trò vừa đẹp trai lại vừa có đầu óc nhạy bén này, thế nên cố ý sắp xếp nữ sinh xuất sắc nhất trở thành bạn cùng bàn với y. Không nghĩ tới, tên này không hề biết ơn, cũng chẳng bớt phóng túng đi được phần nào, mà ngược lại còn bắt đầu làm mua bán nhỏ trong lớp học, đầu cơ trục lợi mp3, băng nhạc, đĩa CD, bưu thiếp, nhập khẩu đồ ăn vặt các loại. Mã Tiểu Lợi chưa bao giờ nhìn thấy người nào tham tiền như vậy, học sinh không phải nên lấy việc học làm chủ, kiếm tiền là chuyện sau khi tốt nghiệp đại học mới cần nghĩ đến sao?. Tuổi còn nhỏ mà đôi mắt đã chỉ có tiền tiền tiền, đúng là một người kỳ lạ.
Mới đầu, Mã Tiểu Lợi rất không hài lòng đối với việc giáo viên sắp xếp mình ngồi chung với Trương Tiểu Ba, cô không cảm thấy mình là chúa cứu thế, có thể thay đổi tính cách ngang bướng của y, huống chi ai cũng lo lắng học tập để chuẩn bị cho kỳ thi cuối cấp, bản thân cô đều ốc còn không mang nổi mình ốc, hơi sức đâu mà giúp người khác. Có một số người luôn cho rằng học sinh xuất sắc là do trời sinh đã thông minh, chỉ có bản thân Mã Tiểu Lợi tự biết, thành tích tốt mà bản thân nhẹ nhõm đạt được, cũng phải trải qua ngày tháng miệt mài trên sách vở, liên tục tìm tòi làm bài tập mà có được.
Nếu không phải là ngày đó, mẹ Mã Tiểu Lợi đi công tác, ba cho cô mười đồng ra ngoài mua bữa sáng, cô đã không có cơ hội không nhìn Trương Tiểu Ba với con mắt khác.
Đó vẫn là một ngày tuyết rơi nặng hạt, Mã Tiểu Lợi cưỡi xe đạp đi ngang qua ngã rẽ bên cạnh ngân hàng nông nghiệp, nhìn thấy đông người tụ tập quanh một chiếc xe đẩy bán bánh. Thời tiết tuy lạnh, nhưng người xếp hàng mua bánh rán cũng không ít. Có thể để cho khách hàng đồng ý chờ đợi dưới trời đông rét buốt thế này, Mã Tiểu Lợi phỏng đoán, xe đẩy bánh rán này nhất định đã khẳng định được chất lượng, thế nên cũng tạt qua mua.
“Dì ơi, cháu muốn mua một chiếc bánh rán.” Giọng nói Mã Tiểu Lợi trong trẻo, giòn tan khiến người ta không tự chủ được ngước mắt nhìn lại.
“Được rồi, cô gái nhỏ, cháu muốn thêm nhân gì ở bên trong, có ghi ở trên bảng hiệu, cháu tùy ý chọn.” Dì Bán bánh rán nhìn Mã Tiểu Lợi cười cười, công việc trong tay vẫn thoăn thoắt chưa từng ngừng lại.
“Cháu muốn bánh rán thêm trứng gà, thêm lòng nướng, thêm một cây thịt sườn, không cần rau thơm không cần tỏi. Tổng cộng bao nhiêu tiền ạ?”
“Bảy khối năm.” Một thanh âm quen thuộc bay vào lỗ tai Mã Tiểu Lợi. Cô quay lại, hai người bốn mắt nhìn nhau, vẻ mặt đều kinh ngạc.
“Trương Tiểu Ba ” Mã Tiểu Lợi trừng đôi mắt to giống như chuông đồng, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
“Mã...... Mã Tiểu Lợi, sao cậu lại tới đây?” Trương Tiểu Ba có mấy phần lúng túng, đỏ mặt nói.
Đại khái là không muốn người biết mẹ của y ở chỗ này bán xe đẩy, bây giờ bị bạn cùng bàn nhìn thấy, tuổi trẻ nên trong lòng khó tránh khỏi có một chút tự ti. Trương Tiểu Ba biết Mã Tiểu Lợi có ba là cán bộ nòng cốt, mẹ lại là phó viện trưởng một bệnh viện, mà chính mình......
“Sao tôi lại không thể tới! Cậu có thể tới, tôi lại không thể tới? Điều pháp luật nào quy định?” Mã Tiểu Lợi ngồi ở trên xe đạp, đội chiếc mũ len dệt kim màu tuyết trắng, dưới mũ được treo theo hai quả cầu bằng lông cực kỳ khả ái, trên tay đeo găng nhung màu xám nhạt, dưới chân đi một đôi giày nhãn hiệu UGG* kiểu mới, hiển nhiên chính là bộ dáng một cô công chúa.
(Mn ai chưa tưởng tượng ra được ăn mặc thế nào thì có thể gõ từ khóa trên Google nhé:D)