“Tôi chẳng quan tâm anh ấy nổi tiếng hay không, chỉ hy vọng anh ấy dành thời gian cho phần tình cảm này nhiều hơn một chút, cậu cũng nhìn thấy rồi đấy, anh ấy là kiểu người thuộc về nhân dân. Đây này, vừa mới nhắn tin cho tôi nói là buổi tối có phiên trực kiểm soát ở trạm cao tốc, nhiệm vụ phải làm suốt đêm. Nói bản thân có bạn trai ai mà tin, tên kia chẳng khác gì không khí!”
“Tiểu Ba nhà cậu làm cảnh sát tập sự không quản gian khổ, công tác lại xuất sắc, bây giờ trở thành nhân vật nổi danh trong thành phố, có nhân dân tán thành, có đơn vị tán thành, tương lai anh ta chắc chắn có thể trở thành một cảnh sát chính thức! Tiểu Lợi Lợi, anh ta cố gắng như vậy còn không phải là vì cố gắng cho hai người một cuộc sống ổn định, cố gắng lấy được sự công nhân từ ba cậu sao. Phụ nữ như chúng ta nên rộng lượng một chút. Đừng như những cô gái nhỏ ngoài kia, suốt ngày chỉ biết nũng nịu đòi ôm hôn.” Tiền thiến lôi kéo cánh tay Mã Tiểu Lợi, hếch mặt lên nói dõng dạc: “Đi, hôm nay chị đây mời khách! Nói đi, ăn lẩu hải sản hay là lẩu thịt bò, thoải mái chọn.”
“Hải sản, đi nha ~”
Hai người tay trong tay bước ra khỏi trường học. Đúng là phụ nữ, không có chuyện gì mà một nồi lẩu không giải quyết được, cùng lắm thì hai nồi.
Ngày thứ hai đi làm, Mã Tiểu Lợi vừa bước vào văn phòng, tất cả mọi người liền lũ lượt kéo đến, vây quanh cô bắt đầu hỏi han.
Văn phòng to lớn lập tức giống như nồi nước sôi sùng sục, ai nấy đều hào hứng, tiếng TV bên trong vẫn vang lên văng vẳng.
“Như quý vị và các bạn cũng đã biết, đêm qua tuyết rơi vô cùng nặng hạt, thế nhưng đội ngũ cảnh sát không hề có chút lời là nhiệm vụ, vẫn túc trực 24/24 bảo đảm đường xá thông suốt, sẵn sàng ứng phó với mọi tình huống xảy ra.
Trước mặt các bạn là đôi chân đã đứng gác 6 giờ liên tục không nghỉ trong thời tiết khắc nghiệt như thế này, thật là khiến người ta đau lòng.
......”
“Tiểu Lợi, em lại đây mà xem kênh tin tức thành phố này! Bạn bè trong giới truyền thông đều đang tranh nhau viết bài về hình ảnh “vì nhân dân phục vụ” đấy, bạn trai em lại nổi danh nữa rồi!”
“Tiểu Ba đúng là có bản lĩnh, kiếm cho gia đình đủ mặt mũi. Đàn ông thì ghen tỵ, đàn bà thì mộng tưởng. Dáng người rắn chắc đẹp trai, làm việc lại nghiêm túc chịu khó, dạng đàn ông tốt như thế này có đốt đèn lồng cũng không tìm được, mau nói, hai ngươi dự định lúc nào kết hôn đây? Chị cũng bắt đầu sốt ruột thay hai đứa rồi đấy.”
“Sau này con trai chị đừng hòng theo nghiệp cảnh sát, phải đứng trong mưa tuyết cả một đêm, vừa lạnh vừa buồn ngủ, so với những thứ hư danh này, trong thời tiết rét buốt chị càng hy vọng con mình ở nhà bật nệm điện, mở máy tính xem phim. Cần gì một đứa con trai anh hùng chứ, chỉ cần vui vẻ mạnh khỏe ở bên cạnh nhau là vui rồi.”
“Đi đi đi, lòng dạ đàn bà. Đừng nghe cô Lý, đúng là tư tưởng cổ hủ! Tôi thấy bạn trai Tiêu Lợi rất đáng tin cậy, có trách nhiệm với công việc! Không hổ là đồng chí đảng viên, luôn luôn vì dân phục vụ.”
......
Cả quá trình Mã Tiểu Lợi đều nở nụ cười công nghiệp, có bạn trai nổi danh cũng rất phiền. Từ nhỏ đến lớn cô đều không phải loại người thích đứng ở đầu sóng ngọn gió, lúc nào trong lòng cũng tự nhủ bản thân phải điệu thấp. Mặc dù có vẻ ngoài cùng học lực xuất chúng, từ trước đến nay luôn được cơ quan ưu ái đặt ở vị trí hạch tâm để bồi dưỡng, nhưng cô chưa bao giờ cảm thấy chính mình hơn người khác một bậc.
Từ điều kiện bản thân Mã Tiểu Lợi kết hợp với sự ưu việt từ gia đình, thế nên Trương Tiểu Ba cũng không phải là nhân tuyển thích hợp trong mắt của bậc cha chú. Mấy năm này ba của cô ngoài sáng trong tối ra sức tìm kiếm những cậu trai trẻ được gọi là thành công trong mắt của ông ta, ví dụ như nhân viên xuất sắc của các ngân hàng, cấp quản lý của doanh nghiệp nhà nước, quan nhị đại các loại, thế nhưng Mã Tiểu Lợi đều không phối hợp, cuối cùng ba của cô cũng đành buông tay bất lực. Người yêu của con gái là một tên cảnh sát tập sự đến nay vẫn chưa được vào biên chế chính thức, chuyện này giống như một cây gai trong lòng của ông Mã, nhổ mãi mà không chịu ra, cảm giác bứt rứt vô cùng khó chịu.
Theo Mã Tiểu Lợi qua 28 tuổi còn chưa thành hôn, cha mẹ của cô cũng dần dần nới lỏng cách nhìn đối với gia đình cùng việc làm của Trương Tiểu Ba. Ông Mã thậm chí đã nghĩ tới việc dùng mối quan hệ của mình sắp xếp y vào làm ở một đơn vị doanh nghiệp nhà nước, nhưng thằng nhõi con này lại vô cùng cứng đầu, chỉ một câu đã cự tuyệt ông, luôn miệng nói giấc mộng của y là trở thành một cảnh sát.
Ông Mã cũng biết được, mấy năm qua Trương Tiểu Ba không ngừng cố gắng, là cảnh sát tập sự xuất sắc nhất trong đội ngũ, hơn nữa còn trở thành Đảng viên. Mặc dù như thế, y vẫn chỉ là một cảnh sát tập sự. Làm việc nhiều, tiền bạc thiếu.
Thu nhập của Ông Mã và vợ hoàn toàn có thể chống đỡ sinh hoạt hai đứa một cách nhẹ nhàng, chỉ cần thằng nhóc Trương Tiểu Ba đó nguyện ý hy sinh thời gian ở bên cạnh con gái mình, cho Tiểu Lợi hưởng một cuộc sống bình thường như bao người phụ nữ khác, miễn là hai người cảm thấy mỹ mãn thì tất cả đều xứng đáng. Ai ngờ thằng nhóc này, không chỉ có không có tiền, còn không có cả thời gian, một mực tập trung tinh thần lao vào công việc, mà con gái của mình rõ ràng có bạn trai, thế mà chẳng khác gì độc thân. Chuyện này khiến ông Mã vừa đau lòng lại vừa gấp gáp.