“Cấm động đậy!”
“Dừng lại!”
“Lại cử động đừng trách tôi không khách khí!”
Hành vi phản nghịch của Trương Tiểu Ba rốt cuộc vẫn phải ăn quả đắng, bị 3 tên tên trật tự đô dễ dàng bắt được, xách lên giống như xách gà con.
“Thả ra, ông thả tôi ra!”
“Mẹ, chạy mau!” Trương Tiểu Ba gân giọng hô to về phía bà Trương.
Người dân xung quanh tụ tập càng ngày càng nhiều, những ông lão bác gái đến xem náo nhiệt nối liền không dứt, bắt đầu chỉ trỏ đàm tiếu.
“Trật tự đô thị bây giờ thật là ghê gớm, người ta bán xe đẩy mưu sinh, nhắc nhở vài câu không được sao? Cứ phải dồn dân chúng vào đường cùng.”
“Đúng vậy, làm như thế này ảnh hưởng đến hình tượng công chức nhà nước đấy, tha cho họ đi!”
“Bác trai nói sai rồi, nếu cứ tiếp tục dung túng cho những quán buôn bán ven đường này vi phạm luật lệ, thành phố đến bao giờ mới trở nên xanh đẹp được, bao giờ chúng ta mới có những con đường sạch bóng như ở Châu Âu?”
......
Bà Trương chung quy vẫn không yên tâm về con trai, đẩy xe chưa được bao xa đã chạy trở về, lảo đảo chen qua đám người.
“Các anh có công văn chấp pháp không?” Bà Trương lau mồ hôi đọng đầy trên trán, cố tỏ ra bình tĩnh nói: “Các anh không có công văn chấp pháp thì không thể tạm giam đồ đạc của chúng tôi được.”
“Ha ha, hóa ra dì cũng không phải là người thiếu kiến thức pháp luật.” Một người đàn ông rất có khí thế bước ra từ trong xe của đội trật tự đô thị, rõ ràng đây chính là cấp trên, tổ trưởng của đội này: “Bọn họ không có, tôi có, nhìn xem đây là cái gì!” Nói xong, người đàn ông kia đưa một tờ giấy A4 lên che khuất khuôn mặt bà Trương. “Mời ngắm cho kỹ, giấy trắng mực đen!”
“Được rồi, dì sẽ đi với các anh, nhưng mà xin anh thả con trai của dì ra, nó vẫn đang ở độ tuổi đến trường, vẫn còn là con nít.”
“Không được! Tổ trưởng, đừng thả thằng nhõi con hư hỏng này, lúc nãy nó lại dám đánh lén..... vào chỗ hiểm của em!” Người đàn ông gầy gò túm lấy Trương Tiểu Ba chỉ vào đũng quần hăm dọa: “Con của dì dám chống đối nhân viên công vụ, nhất định phải báo cáo lên cấp trên cho nó đi trường giáo dưỡng, để nhà nước giáo dục lại!”
Bà Trương gấp đến mức mắt trở nên đỏ ngầu, nắm lấy ống tay áo người đàn ông có bộ dáng lãnh đạo, nói bằng giọng khẩn cầu: “Lãnh đạo, đứa bé vẫn còn nhỏ, không hiểu chuyện, sau này chúng tôi không buôn bán hàng rong bên ngoài nữa, ngài đại nhân không chấp tiểu nhân, cho đứa nhỏ có cơ hội tiếp tục đến trường, hôm sau tôi sẽ đưa nó đến tận nhà các vị để xin lỗi, có được không?” Bà Trương đã nói hết nước, chỉ còn thiếu quỳ xuống nữa thôi.
“Mẹ, đừng cầu xin ông ta!” Trương Tiểu Ba gân giọng hô.
Mã Tiểu Lợi thu vào mắt toàn bộ sự việc.
Cảm thấy mình nhất định phải cứu Trương Tiểu Ba ra, bởi nếu bị trường học biết chuyện, Trương Tiểu Ba nhất định sẽ bị xử lý, có khi bị đuổi học.
Đội trật tự đô thị mặc dù có xe ô tô, nhưng mà đoàn người vây xung quanh rất đông, rất khó để quay đầu. Điều này rất bất lợi cho họ nhưng chưa chắc đã bất lợi với mình, Mã Tiểu Lợi suy nghĩ linh động, một ý tưởng vốn không phù hợp với tính cách của cô tự nhiên sinh ra.
“A a a, xe mất phanh, xin lỗi, mọi người nhường đường một chút.”
“A a a, mọi người mau tránh ra, xe không kiểm soát, đâm vào người thì không liên quan chuyện cháu.”
“Mọi người nhanh tản ra, nhanh tản ra. Người hữu tình, xe vô tình.”
......
Trương Tiểu Ba ngẩng đầu, nhìn thấy Mã Tiểu Lợi đội mũ len dệt kim trắng như tuyết, gương mặt đón lấy ánh nắng sớm mai, chạy xe đạp liều mạng xông về phía y. Người nhân viên trật tự đô thị hoảng hốt buông tay ra, trong thời khắc khẩn cấp, Trương Tiểu Ba thấy được ý đồ từ trong ánh mắt Mã Tiểu Lợi, không nói hai lời, căn chuẩn thời cơ nhảy lên yên sau của cô, thừa dịp đám người xung quanh đang hỗn loạn, hai người nhanh chóng xông vào trong con hẻm nhỏ, trong nháy mắt biến mất trong tầm mắt của đám đông......
“Nhanh xuống xe, Trương Tiểu Ba! Bấy lâu nay không nhận ra, sao cậu gầy như khỉ sao mà lại nặng thế chứ?!” Mã Tiểu Lợi thở hồng hộc nói, hơi nóng trong miệng tràn ra thành làn khói trôi nổi trong không khí, cậu nam sinh ngửi được mùi thơm ngọt ngào từ kem đánh răng, hơi sửng sốt một chút.
Trương Tiểu Ba lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng này của Mã Tiểu Lợi. Trước giờ cô vẫn luôn biểu hiện ra là học sinh ngoan ngoãn trong mắt các giáo viên, là nữ thần trong sáng mà những cô gái trong trường đều muốn nói theo, thế nhưng hôm nay y được chiêm ngưỡng hình ảnh Mã Tiểu Lợi làm chuyện xấu, đúng là khiến người ta phải trợn mắt hốc mồm.
Một nữ sinh đạp xe chở một nam sinh chạy vèo vèo mấy cây số không ngừng nghỉ, loại thể lực này, loại lực bộc phát này, cũng là chuyện mà Trương Tiểu Ba cảm thấy bất ngờ.
“Không nghĩ tới sức lực của cậu lớn như thế.” Trương Tiểu Ba đá vào đống tuyết đọng trên mặt đất, nở nụ cười lộ ra hai hàm răng trắng bóc.
“Đương nhiên, chị đây đã từng luyện qua TaeKwonDo, nhìn đống cơ bắp đây này.” Mã Tiểu Lợi giơ cánh tay lên cao cao bắt đầu ra vẻ.
Trương Tiểu Ba mở miệng cười lớn, thế nhưng trong giây lát lại dần hiện ra nét u buồn trong ánh mắt: “Cái này...... Hôm nay cám ơn cậu! Chuyện như vậy cũng không phải là lần đầu, nếu cậu trở thành khách quen, có khi sẽ được thấy thường xuyên đấy.”