Công việc của cảnh sát thực tập không ít, nhưng thu nhập hoàn toàn trái ngược. Con trai luôn nói, chính mình không chỉ là một nhân viên nhà nước, mà còn là một đảng viên, thế nên bất kể là trong sinh hoạt hay là trong công việc, y đều muốn lấy thân phận đảng viên nghiêm khắc chỉnh đốn bản thân, tự nhủ không bao giờ được lơ là nhiệm vụ. Nhưng mà ở trong mắt bà Trương, dạng công tác này của con trai, chẳng những không kiếm được tiền, mà còn bận đầu tắt mặt tối, chẳng có thời gian mà nhìn ngó người thân. Bạn gái yêu đương đến nay cũng được ba năm, đã đến tuổi lấy chồng rồi, thế mà bây giờ cả hai vẫn chẳng có động tĩnh thương lượng gì về việc kết hôn.
.
“Đi đi, con cứ ở cơ quan mà sinh hoạt luôn cũng được, đừng bao giờ trở lại cái nhà này nữa!” Bà Trương nghe thấy tiếng khóc trong trẻo của đứa bé mới sinh truyền đến từ nhà hàng xóm, mũi miệng chua chát, hổn hển tức giận mà quăng điện thoại xuống.
Trương Tiểu Ba nở nụ cười đầy khổ tâm với Lư Viễn Minh, hai người sửa sang lại quần áo, đội lên đầu chiếc mũ cảnh sát, chuẩn bị bước ra khỏi cửa.
Thế nhưng Trương Tiểu Ba đột nhiên nghĩ đến thứ gì đó, cầm điện thoại nhắn một tin cho Mã Tiểu Lợi, nhắc cô cố gắng chú ý an toàn, tan việc về nhà sớm. Tuy nói, y và Mã Tiểu Lợi đã yêu nhau được ba năm, nhưng mà y vẫn cảm thấy mối quan hệ của hai người chưa thực sự bền vững. Bọn họ có thể nắm tay nhau đi đến cuối cùng không? Ba của cô sẽ đồng ý sao? Tình yêu môn không đăng hộ không đối, liệu có thể vượt qua muôn ngàn cách trở để nở thành đóa hoa mỹ lệ chứ? Tất cả những câu hỏi này, y đều không có đủ sự tự tin để đưa ra câu trả lời chắc chắn. Mà sự tự ti của Trương Tiêu Ba, lại làm cho Mã Tiểu Lợi cảm thấy, có lẽ y cũng chẳng yêu cô nhiều đến như vậy. Thế là giữa hai người đột nhiên sinh ra một loại khúc mắc chưa thể nào vượt qua, tình cảnh này khiến hai bên đều cảm thấy đau khổ, nhất là Mã Tiểu Lợi.
Ba năm trước đây, cũng vào một ngày tuyết lớn, ông trời đã để cho hai người vốn xa cách từ khi tốt nghiệp cấp ba, sau một quãng thời gian dài lại gặp được nhau giữa biển người mênh mông.
Ngày hôm đó, mẹ cô được chẩn đoán tắc ruột cấp tính, cần phải phẫu thuật khẩn cấp ở bệnh viện, mà cả buổi chiều Mã Tiểu Lợi dạy học trên trường đều để điện thoại ở chế độ yên lặng, hết giờ lên lớp mới mở điện thoại lên đọc được tin tức bố cô gửi đến. Thế nên Mã Tiểu Lợi vô cùng gấp gáp lái xe đến bệnh viện nhân dân thành phố Phượng Tường.
Thời điểm khi ấy đã hơn bốn giờ chiều, cũng chính là giờ cao điểm mà trường cấp một gần sát bệnh viện đánh trống tan học, Mã Tiểu Lợi lòng nóng như lửa đốt, ngó trước ngó sau hy vọng có một khe hở nào đủ lớn để cô lách xe vượt qua. Mặc dù bệnh viện nhân dân đã ở ngay trước mắt, nhưng xe cộ xung quanh lại bò chậm chạp như ốc sên. Dưới tình thế cấp bách, cô không lo được quá nhiều, muốn đánh xe sang làn đường khác… thế là xảy ra tai nạn giao thông, cô húc vào đuôi xe phía trước!
Xe bị đụng phải cũng có tài xế là nữ, ả bước xuống khỏi chiếc Mazda3 màu đỏ, đóng sầm lại cửa lại, đằng đằng sát khí đi về phía Mã Tiểu Lợi. “BMW đúng là không tầm thường, BMW là được tùy tiện chuyển làn sao, BMW cứ thích là đâm đuôi người khác hả, tôi nói cho cô biết, một là đưa xe tôi vào xưởng, hai là trực tiếp bồi thường tiền, mà tốt nhất cô đừng đi xe nữa! Không nhìn thấy đây là giờ cao điểm phụ huynh đón con em sao? Cô chen lấn cái gì, không được học hành tử tế hả......”
Mã Tiểu Lợi chửi bậy trong lòng một nghìn lần, thế nhưng tậm trí vẫn đang vướng bận về tình hình của mẹ, hơn nữa lấy sự tu dưỡng của cô cũng sẽ không dễ tranh đua miệng lưỡi với người phụ nữ chanh chua này, cộng thêm bản thân cũng đang là người đuối lý. Do đó cô nhanh chóng xuống xe không ngừng xin lỗi, thế nhưng người phụ nữ đó vẫn như cũ không chịu buông tha. Đối mặt với con đường càng ngày càng hỗn loạn, cùng với tiếng còi xe inh ỏi phía đằng sau, tâm trí Mã Tiểu Lợi gần như sụp đổ.
“Cô gái, nửa đường chuyển làn là không đúng, trước tiên mời cô lùi xe lại đúng với làn đường của mình.” Một giọng nói trầm ấm mà nhẹ nhàng, giống như là trọng lực hấp dẫn khiến người nghe thấy chỉ muốn xích lại gần y. Mã Tiểu Lợi nhịn không được ngẩng đầu muốn giải thích, lại bị khuôn mặt quen thuộc trước mắt làm cho ngớ người. Mặc dù tuế nguyệt khiến cho làn da y trở nên ngăm đen, nhưng khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, mi kiếm mắt sáng, dường như trở thành ánh trăng soi rọi nội tâm của cô.
“Trương Tiểu Ba!” Mã Tiểu Lợi hét thầm trong lòng, điên cuồng hô lên tên của y. Ba chữ này, cô đã từng len lén viết vào trong nhật ký không biết bao nhiêu lần. Từng có khoảng thời gian, ba chữ này để cho cô trốn trong chăn, nhẹ nhàng thì thầm rồi mộng tưởng. Ba chữ này, vang bóng một thời khiến cô mê mẩn ngắm nhìn trên diễn đàn của trường.