Ba ngày sau.
Bạch Hổ phong trần mệt mỏi từ bên ngoài trở về.
Hổ Con bệnh héo rũ: “…”
Bạch Hổ hơi hơi mỉm cười: “Đứa con ngốc, cha mang đồ ăn ngon về cho con này.”
Hổ Con quay đầu: “…”
Bạch Hổ nhẹ nhàng xách Hổ Con lên đặt trước ngực: “Đi ra ngoài một chuyến mới phát hiện ngươi cũng phải uống sữa, vốn định bắt một con hổ mẹ về làm vú em cho ngươi, nhưng ngươi vốn dĩ không thân thiết lắm với ta, uống sữa nhà người ta có thể sẽ chạy theo người ta luôn, cho nên…”
Hổ Con giương mắt nhìn Bạch Hổ, hơi lạnh sống lưng: “…”
Bạch Hổ có hơi không được tự nhiên: “Trên núi Ngọc Dao có một cây tương sữa, nghe đồn ăn trái vào… khụ, dù sao cũng như vậy đấy, cha ngươi vì ngươi mà làm bất cứ giá nào, sau này ngoan ngoãn nghe lời cho ta.”
Hổ Con chấn động, đầy mặt khiếp sợ: “…”
Bạch Hổ than thở: “Việc này trời biết đất biết ngươi biết ta biết, cũng may, ngươi cũng chỉ là một con hổ con không hiểu chuyện.”
Dứt lời, Bạch Hổ cởi quần áo, vừa dùng tay vuốt ve đầu Hổ Con, vừa nhẹ giọng dỗ dành: “Bú đi…”
Hổ Con giãy giụa, bốn cái móng vuốt mềm mại đạp lung tung lên ngực Bạch Hổ: “… Ư ư…”
Bạch Hổ phẫn nộ, một tay túm lấy miệng Hổ Con kéo sát vào: “Đừng có cáu kỉnh cho ta! Không bú sữa làm sao có sức lớn lên?!”
Hổ Con giãy giụa loạn xạ như đang hấp hối: “Ngao ô ô…”
Bạch Hổ giận: “Kêu gì mà kêu! Ngươi ghét bỏ cha cho ngươi bú sữa à?!”
Hổ Con giãy giụa đến hít vào không biết thở ra: “Ngao ngao…”
Bạch Hổ hừ lạnh: “Dòng thứ không biết tốt xấu!”
Nói rồi dùng thủ đoạn cưỡng ép để cho Hổ Con bú.
Nhưng đầu v* vừa đụng tới đầu lưỡi của Hổ Con, hai chân Hổ Con giẫm lên, hoàn toàn hôn mê mất.
Thà chết, cũng không bú một ngụm sữa nào.