Trên thực tế, coi trọng mặt mũi như Bạch Hổ Vương, hắn không có khả năng dùng dáng vẻ này đi đến cuộc hẹn.
Mà tự mình tìm một cái hang động ẩn nấp, lén lút ở đó.
Từ từ cảm nhận được thân thể của mình càng lúc càng yếu.
Nhìn bụng càng ngày càng lớn.
Phiền muộn không thôi, than thở đêm ngày.
Thường thường sờ sờ bụng của mình, nghĩ nghĩ bên trong rốt cuộc là bí mật gì đây.
Ngày đó Bạch Hổ tỉnh lại thấy có hơi khang khác.
Vừa mở mắt, đập vào trong mắt là một cục lông đen tuyền nằm trên bụng hắn.
Mà cái bụng to như mang thai lúc đầu, giờ phút này đã bằng phẳng trở lại.
—— Bổn vương sinh rồi!
Đây là phản ứng đầu tiên của Bạch Hổ.
Hoảng hốt lập tức ngồi dậy.
Cục lông đen thui liền ục ục lăn xuống mặt đất.
Sợ tới mực Bạch Hổ lập tức nhặt cục lông trở về, thật cẩn thận bưng trong lòng bàn tay, giơ lên trước mặt.
Lúc này mới thấy rõ cục lông đen thui này có đôi lỗ tai nho nhỏ, cái đuôi cuốn cuốn.
Móng vuốt nhỏ ôm đầu dần dần thả lỏng, lộ ra đệm thịt hồng hồng múp múp, còn có đôi mắt đen ánh lên màu vàng kim.
Tâm tình kích động của Bạch Hổ hoàn toàn hóa thành vẻ mặt ghét bỏ: “Thật là một … nhóc con vừa đen vừa xấu!”
.