Canh ba.
Gió đêm lạnh lẽo, sương rét căm căm.
Bạch Hổ một mình một người đi ở trong rừng cây.
Dẫm gãy cành khô rơi xuống, sàn sạt sàn sạt, càng hiện vẻ yên tĩnh.
Bỗng nhiên.
Một bàn tay vươn từ sau lưng, lạch cạch dừng ở trên vai.
Bạch Hổ quay đầu lại nhướng mày: “……”
Đế Quân lạnh mặt: “Ngươi nửa đêm lên núi làm chi?”
Đôi mắt xanh của Bạch Hổ nhìn chằm chằm Đế Quân trong chốc lát, thản nhiên cười: “Bởi vì ngươi là một tên thần tiên ngu ngốc.”
Đế Quân: “Vì sao?”
Bạch Hổ: “Ngươi ngốc đến độ không hiểu được thất tình lục dục thế gian, tuy ta là tu đạo yêu, nhưng tốt xấu cũng hiểu hơn ngươi một chút. Thứ trăm cay ngàn đắng bắt được vào tay, nói từ bỏ liền từ bỏ, ai sẽ ngốc như vậy đâu! Đúng không?! Hàng giả!”
Đế Quân thay đổi sắc mặt, lạnh lùng: “Ngươi nói cái gì?”
Bạch Hổ: “Lúc mới gặp ngươi tuy rằng dùng linh khí Viêm Tiêu đổi toàn thân, nhưng ngại quá, cái mũi ta tương đối thính, vẫn ngửi được chút mùi tanh tưởi trên người ngươi phát ra ~ cũng là, vì để mạnh hơn, hẳn ngươi ăn không ít yêu quái rồi nhỉ? Trách không được chân khí hỗn độn như vậy, chẳng lẽ là dục ý thành ma?!”
Khuôn mặt Khưu Dạ vặn vẹo, cười quỷ dị: “Vốn dĩ ta muốn tha cho các ngươi một mạng, không ngờ các ngươi vẫn nhào đến đây!”
Bạch Hổ: “Đa tạ đa tạ, người kia nhà ta tương đối ngốc, chỉ có ta mà thôi.”
Khưu Dạ cười lạnh: “Thì ra chỉ là một bên tình nguyện, vậy tồn tại cũng không có ý nghĩa gì! Vừa lúc để cho ta tới thành toàn ngươi! Thế nào ——”
Thế công sắc bén chợt vụt tới ——
Hồng quang trải rộng, thiên la địa võng, gào thét rơi xuống!
Bạch Hổ nhanh chóng lùi ra mấy chục bước, nhíu mày ngưng thần.
Đối phương sớm có chuẩn bị, đây thật đúng là một trận ác đấu.
.