Hôm sau.
Một vị khách không mời mà đến trước cửa sơn động.
Tiên quân: “Yêu nghiệt, mau mau ra đây!”
Bạch Hổ thong thả ung dung đi ra: “Không biết tiên quân đến đây có gì chỉ giáo?”
Tiên quân lạnh giọng: “Chớ có giả ngu, ngày trước ngươi nhân lúc bổn quân không ở, đến núi Ngọc Dao của ta ăn trộm tiên quả, có gì giải thích?”
Bạch Hổ nghe xong cười cười: “Trên núi của tiên quân nhiều tiên quả như vậy, kẻ hèn lấy một quả tương sữa cũng đáng để ngài vạn dặm đến đây đòi?”
Tiên quân: “Nhìn dáng vẻ ngươi không biết sai rồi!”
Bạch Hổ: “Là tiên quân đừng quá keo kiệt mới đúng.”
Tiên quân giận mắng: “Yêu nghiệt! Vậy đừng trách bổn quân không nói tình cảm!”
Dứt lời, hai người bắt đầu đấu pháp.
Bóng xanh bóng trắng đấu triền bên nhau, nhất thời khó phân cao thấp.
Bạch Hổ vừa thi pháp ngăn chặn đối phương liên tiếp ra chiêu về phía sơn động. Vừa nghĩ làm sao mới có thể mang theo nhóc con chạy trốn.
Không cẩn thận một phát, bị chưởng trúng.
Chật vật quăng ngã về sơn động, liền nhìn thấy Hổ Con mở đôi mắt to ngơ ngác nhìn.
Bạch Hổ nhịn không được mắng Hổ Con của hắn một câu.
Nếu không phải vì tên nhóc này, hắn đã sớm bỏ trốn mất dạng, làm sao sẽ dây dưa không rõ với tên thần tiên bên ngoài, tự mình chuốc lấy cực khổ!
.