Mấy tháng sau.
Động phủ nơi núi sâu.
Lão yêu Bính sờ sờ chòm râu: “Ặc… Đại Vương… Ta nói triệu chứng gần một tháng nay của ngài càng ngày càng giống mang thai.”
Bạch Hổ lười biếng nâng mí mắt: “Ta nói rồi, chỗ này có những thứ không cần đề cập lung tung đến, ngươi càng già càng hồ đồ có phải không?!”
Lão yêu Bính: “Nhưng, nhưng mà Đại Vương, bụng của ngài rõ ràng càng lúc càng lớn. Hở chút muốn nôn cũng là triệu chứng của thai nghén…”
Bạch Hổ: “Câm miệng! Đừng lại chọc ta bực mình… Ọe…”
Lão yêu Bính: “Đại Vương bụng ngài lại không thoải mái sao?”
Bạch Hổ sờ sờ bụng nhỏ phồng phồng lên: “Hơi đau chút thôi, chắc là do gần đây hút vào quá nhiều tinh hoa tiên thảo, tiêu hóa không được thôi.”