Dưới ánh trăng, bên hồ nhỏ.
Bạch Hổ nửa người đầy lông trắng như tuyết chìm trong nước, lẳng lằng nằm bò ra đó.
Hổ Con nhìn trái nhìn phải, đứng một bên.
Bạch Hổ thấp giọng hừ hừ: “Nếu không phải ta bị thiên lôi đánh làm tổn hại pháp lực, hôm nay sẽ cũng không bị tên thần tiên chết tiệt kia đánh thành như vậy!”
Hổ Con: “…”
Bạch Hổ: “Tên nhóc con nhà ngươi cũng không biết cố gắng, có chuyện cứ ngu người ra nhìn, sắp bị người ta cướp đi cũng không biết!”
Hổ Con: “…”
Bạch Hổ: “Nhóc hư, lần sau gặp được người xấu như vậy, nên biết khôn mà né tránh đi, biết không?”
Hổ Con: “…”
Bạch Hổ trừng mắt: “Ngươi có nghe hay không!”
Hổ Con không tình nguyện: “Ngao…”
Lúc này Bạch Hổ mới bước ra khỏi hồ nước, cúi đầu liếm liếm cổ và lưng Hổ Con: “Núi sâu đêm lạnh, chui vào lòng ta ngủ đi.”
.