Một tháng sau.
Hồ Vân Đỉnh.
Bạch Hổ đã thành tiên mặc một bộ áo bào trắng, khoan thai đứng ở bên hồ: “Thần tiên ngu ngốc, mau ra đây.”
Mặt hồ vẫn bình thản.
Bạch Hổ: “Ra đây, thần tiên ngu ngốc!”
Mặt hồ vẫn bình thản.
Bạch Hổ: “Con trai ngoan của cha, mau ra nghênh đón cha ngươi, có nghe hay không!”
Mặt hồ vẫn bình thản.
Bạch Hổ: “Không nghe lời có phải hay không? Ghét bỏ tiên vị của cha ngươi không cao bằng ngươi chứ gì?”
Mặt hồ vẫn bình thản.
Bạch Hổ: “Nếu đã như vậy, đừng trách cha xông vào phủ đệ của ngươi!”
Bên bờ bỗng nhiên toát ra một luồng khói trắng.
Thổ Địa Lão Nhân vội vàng kéo Bạch Hổ Tiên lại.
Thổ Địa Lão Nhân: “Tiên nhân, đừng xông vào, đừng xông vào! Hiện tại Đế Quân hắn không ở trong hồ!”
Bạch Hổ nhướng mày: “Ồ? Vậy hiện tại hắn đang ở nơi nào?”
Thổ Địa Lão Nhân: “Ở nhân gian.”
Bạch Hổ: “Hắn ở thế gian làm cái gì?”
Thổ Địa Lão Nhân khó xử: “Ặc… này… còn không phải chuyện Đế Quân dùng lồng Vân Đỉnh chặn cho ngươi qua thiên kiếp bị Thiên Đế biết hay sao… Thiên Đế mới phạt hắn luân hồi vào trần thế một lần chịu khổ… cũng coi như là trừng phạt qua loa mà thôi.”
.