Nửa đêm canh ba.
Hổ Con lú đầu ra từ lòng Bạch Hổ.
Thật cẩn thận rời khỏi lồng ngực Bạch Hổ, đứng ở một bên lẳng lặng nhìn Bạch Hổ.
Dưới ánh trăng, Bạch Hổ bị thương ở trong kết giới an tâm nghỉ ngơi.
Cái bụng phập phồng lên xuống, vô cùng có quy luật.
Xác định hắn không bị đánh thức.
Lúc này Hổ Con mới xoay người đi, từng bước một, lặng lẽ đi ra khỏi kết giới.
—— Nói không thương tâm là giả!
Hai mắt Bạch Hổ chậm rãi mở ra, đôi mắt xanh biếc phiếm u quang.
Nhóc con chính mình hoài thai mấy tháng sinh ra, vậy mà, vậy mà nửa đêm lén bỏ đi?!
Quả thực chính là một tên nhóc khốn lòng lang dạ sói! Bạch nhãn lang nuôi mãi không thân!
Mệt hắn còn vọng tưởng làm sao để sống đàng hoàng với Hổ Con của hắn, hiện giờ bóng dáng xoay người của nó, đều là chê cười!
Thần thú tiên thai!
Đều giống như thần tiên máu lạnh tuyệt tình tuyệt nghĩa!
Hắn làm sao ngu ngốc đến nỗi xem quái vật nhỏ từ trong bụng chui ra này như con của mình chứ?
Thật là ngu ngốc…
Nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm cây cối tối đen trước mắt.
Cảm giác được hơi thở Hổ Con cách hắn càng lúc càng xa, càng lúc càng mờ nhạt.
Vẫn nhịn không được nén lại hơi thở, đi theo.
.