ngay nói thắng.
Nên mãi mà Kiều Lệ Doanh vẫn không tìm được người yêu, điều này làm cho Dương Ái Mỹ mang cái danh bạn thân cũng phải sốt ruột theo. “Mà này Doanh Doanh”
“Hửm?”
Kiều Lệ Doanh tay bận rộn, cả người giờ đây đều nhuốm đầy mùi vị của bếp núc, nhìn vào đúng chuẩn nét đẹp lao động. Dương Ái Mỹ cười khúc khích, chụp một tấm lúc Kiều Lệ Doanh đang bận làm bếp ngẩng mắt lên nhìn cô. “Chụp cái gì đấy hả cô nương”. “Hehe, chụp cho anh Trình xem chứ sao” Dương Ái Mỹ vừa nói vừa cười nham nhở, nhanh tay nhanh chân chụp lại mấy tấm xinh đẹp nhất của Kiều Lệ Doanh, sau đó gửi cho Trình Đức Vỹ.
Mà bên kia vừa nhận được ảnh của Kiều Lệ Doanh thì liền thả tim liên tục.
Dương Ái Mỹ cười đến mệt, đưa điện thoại cho Kiều Lệ Doanh xem: “Đó đó cậu xem, chưa gì mà người ta đã thả tim kịch liệt kia kìa”. Trái ngược với Dương Ái Mỹ thích hóng hớt chuyện, Kiều Lệ Doanh đối với loại chuyện này miễn bình luận. Cô nhanh tay nấu ăn, bởi vì bụng dạ bây giờ sôi sục, đã đói đến sắp điên rồi đây.
VietWriter.vn
Thấy Kiều Lệ Doanh không quan tâm, Dương Ái Mỹ cũng cục hứng. “Trời ơi Doanh Doanh, sao cậu vô tâm vô cảm thế hả. Cậu nhìn đi, anh Trình này cũng đẹp trai lắm đó nha, mà người ta lại còn để ý tới cậu, sao cậu không thèm quan tâm gì anh ấy
vậy hả?”
Dương Ái Mỹ giở giọng trách móc, Kiều Lệ Doanh cũng không thèm quan tâm. “Anh ấy là người đứng đắn, cậu đừng nói bừa” Trái tim sắc đá như thế là cùng, Dương Ái Mỹ không nói nỗi. Trước giờ không chỉ có Trình Đức Vỹ để ý đến Kiều Lệ Doanh, mà còn nhiều nam nhân tuấn lãng có tiền có năng lực khác dòm ngó đến cô.
Vậy mà Kiều Lệ Doanh một cái liếc mắt cũng không thèm cho người nào, cứ thể sống độc thân, chẳng hò hẹn cùng ai. “Rốt cuộc cậu thích loại người nào hả? Như anh Trình cũng là dạng nam nhân ưu tú thế kia
mà cậu không thèm để mắt đến... Nói gì thì nói, anh ta cũng theo đuổi cậu lâu lắm rồi, cậu
không có chút cảm mến nào à?”
Dương Ái Mỹ càng nói càng hăng say, mà Kiều Lệ Doanh chỉ ừ hử cho qua chuyện, vốn là không để tâm đến mấy chuyện trai gái này.
Dương Ái Mỹ nói riết cũng thấy nhàm, cô bực dọc nhìn Kiều Lệ Doanh, định im lặng nhưng rồi trong đầu lại chợt nhớ ra bóng hình của nam nhân kia. VÀ há! Doanh Doanh, cậu đừng có để cho tớ đoán trúng nha”.
Suốt từ nãy tới giờ Dương Ái Mỹ cứ tám chuyện cho đã, Kiều Lệ Doanh cũng đã xào nấu được mấy món.
Cô cho đồ ăn ra đĩa, quay sang nhìn Dương Ái Mỹ hất cằm: “Đoán trúng cái gì đây cô nương”
“Thì William Phong đó”
Đột nhiên nghe tới tên William Phong, Kiều Lệ Doanh bỗng chốc khựng lại. Cô nhìn Dương Ái Mỹ, vẻ mặt có chút hoảng hốt, nhưng rất nhanh sau đó liền thu lại tâm tình. Dương Ái Mỹ dĩ nhiên nhìn ra được Kiều Lệ Doanh mất tự nhiên, cô tròn mắt nhìn bạn thân mình, sau đó thì cười lên đầy gian manh. “Đấy, thấy chưa, tớ đoán đúng đó mà.” “Đoán đúng cái gì mà đúng” Kiều Lệ Doanh lẩm bẩm nho nhỏ trong miệng, như là sợ bị Dương Ái Mỹ nói trúng tim đen. “Thôi đi cô, đừng có dối lòng nữa. Rõ ràng trong lòng cậu vẫn còn nhớ đến William Phong
kia ma."
Nói tới đây, ánh mắt Dương Ái Mỹ nhìn trúng vào gói kẹo trên bàn ăn. VÀ há, gói kẹo này.” Lời còn chưa dứt, Kiều Lệ Doanh đã giành lại được gói kẹo từ tay Dương Ái Mỹ, cô ôm kẹo
vào lòng, trên vẻ mặt hiện lên vẻ thất thố rất dễ nhìn ra.
Điều này càng khiến cho Dương Ái Mỹ tin chắc vào những gì mình sắp nói. “Còn chối nữa đi. Kẹo này... đảm bảo là vì nhớ William Phong mới mua nha Ánh mắt Dương Ái Mỹ lượn lờ nhìn Kiều Lệ Doanh, thấy vẻ mặt cô hết đó lại trắng thì cũng
tội.
“Thôi... không trêu cậu nữa”
“Doanh Doanh, thôi mà, đừng giận tớ mà” Kiều Lệ Doanh giận dỗi giương mắt trừng Dương Ái Mỹ, nhỏ bạn thân chỉ nhún vai lè lưỡi.
“Thôi đi, cho tớ xin, lần sau tớ không dám giỡn quá trớn nữa mà” Kiều Lệ Doanh nghe Dương Ái Mỹ nói thì trừng mắt: “Còn có lần sau?”
“À không không, nhất định sẽ không có lần sau!”. Nghe vậy Kiều Lệ Doanh tạm thời hài lòng, cô thảy gói kẹo đến trước mặt Dương Ái Mỹ, mắt
thấy bạn thân bắt trúng thì quay mặt vào bếp tiếp tục nấu nướng. “Cho cậu”