• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kiều Lệ Doanh cũng không phải là vì trốn tránh mà tìm bừa một cái cớ vô lý như vậy, quả thực là nhà cô không có thực phẩm để nấu ăn thật.


Bình thường lúc tan ca Kiều Lệ Doanh sẽ đi siêu thị mua thức ăn, nhưng hôm nay Phong tổng nói muốn cô đi ăn cơm tối chung, đành là vậy, Kiều Lệ Doanh xách một bụng đói meo đi với Phong tổng, làm gì mà đi siêu thị chứ.


Giờ Phong Thế Quân đột nhiên nói muốn sang nhà cô ăn cơm, cô đào đâu ra thực phẩm mà chế biến đây? Phong Thế Quân nghe Kiều Lệ Doanh nói như thế thì gật gù không nói tiếp, anh tiếp tục đạp ga đi về phía trước.


Kiều Lệ Doanh ngồi bên cạnh ngơ ngẩn không hiểu, cô thấp tha thấp thỏm hỏi anh: "Anh đi đâu vậy...


Hình như con đường này là về nhà của tôi"


Quái lạ, sao Phong Thế Quân lại đi con đường này chứ.


Kiều Lệ Doanh nhớ không lầm thì gần nhà cô chẳng có nhà hàng sang trọng nào vừa ý Phong Thế Quân cả.


Đột nhiên anh lại bẻ lái sang hướng này, rốt cuộc ông chủ của cô đang nghĩ cái gì vậy? "Đúng rồi, là về nhà em mà"





Phong Thế Quân thản nhiên nói.


Điều này càng làm Kiều Lệ Doanh hoảng: "Nhưng mà...


nhà tôi..."


nhà tôi làm gì còn thức ăn đâu! "Em định nói nhà em không có thực phẩm để nấu ăn sao?"


Phong Thế Quân hơi cong môi cười.


Kiều Lệ Doanh ở bên cạnh gật đầu như trống bỏi: "Vâng vâng"


"Không sao đâu"


Ông chủ Phong khóe môi càng giương lên cao, xem ra rất vui vẻ mỗi khi nhìn thấy thư ký nhỏ của mình lo Sợ.


"Chúng ta đi siêu thị mua thực phẩm là được rồi"


"Nhưng...


Kiều Lệ Doanh vẫn còn muốn từ chối nữa, nhưng lời chưa thoát ra khỏi miệng thì đã bị Phong Thế Quân chặn lại: "Em còn nhưng nhị cái gì, định tìm thêm lý do là gân nhà mình không có siêu thị sao?"


Nói đến đây, thanh âm của ông chủ khiến cho Kiều Lệ Doanh lạnh rét hết cả người.



VietWriter.vn



Chậc...


cô cũng định bụng sẽ nói như vậy, nào có ngờ Phong tổng đã nhanh hơn cô một bước chặn lời.


"Không không...


gần tôi đương nhiên là có siêu thị rồi!"


Nghe Kiều Lệ Doanh nói vậy, Phong Thế Quân rất hài lòng nở nụ cười.


"Tốt nhất là em nên ngoan ngoãn ngồi yên, đừng kiếm cớ từ chối tôi nữa"


*.."


Kiều Lệ Doanh nghe Phong Thế Quân bá đạo ra lệnh như vậy đương nhiên là không dám nói thêm nữa.


Quả nhiên ông chủ của cô là quỷ hút máu người! Đến cả giờ tan ca cũng hành hạ cô đến sống dở chết dở.


"Chúng ta đi siêu thị trước để mua đồ, sau đó thì sẽ về nhà em.


Siêu thị gần nhất là ở chỗ nào vậy?"


"Đi theo hướng này..."


Kiều Lệ Doanh nhỏ giọng ỉu xìu, cô đưa tay chỉ hướng đi, gương mặt đầy là vẻ miễn cưỡng, chẳng có chút tự nguyện nào hết.


Hôm nay tổng giám đốc Phong thị cùng với thư ký riêng đi siêu thị, đây chính là trải nghiệm thú vị nhất từ trước đến giờ đối với Phong Thế Quân.


Phong Thế Quân vô tư đấy xe đẩy đi bên cạnh Kiều Lệ Doanh, trông rất thành thục như là một người đàn ông của gia đình.


Ban đầu Kiều Lệ Doanh ra sức khuyên ngăn muốn giành lấy xe đẩy, nhưng bị Phong Thế Quân gạt tay: "Em giành cái gì không giành, lại đi giành xe đẩy của tôi"


"Không được đâu Phong tổng, tôi làm sao dám đế ngài..."


còn chưa nói xong câu, Kiều Lệ Doanh đã bắt gặp ngay ánh mắt như có dao của Phong Thế Quân.


Thế là lại nuốt hết uất ức vào lại trong lòng, nhỏ giọng phản bác: "Tôi không dám để anh đẩy xe..."


Lại nữa rồi...


lại dùng ánh mắt đỏ để uy hiếp cô, liên tục dùng cách thức này để dọa Kiều Lệ Doanh, cô thực sự ghét ông chủ của mình quá đi thôi.


"Tan ca rồi, em đừng suốt ngày dùng kính ngữ nói chuyện với tôi nữa"


Phong Thế Quân thản nhiên nhắc nhở Kiều Lệ Doanh.


Cô gái nhỏ ủ rũ cúi đầu: "Tôi biết rồi..."


Nhiều khi Kiều Lệ Doanh thật lòng không hiểu, sao Phong Thế Quân cứ chấp nhất cái việc xưng hô sau giờ làm thế nhỉ? Dù cho có là đang ở công ty hay là đã tan ca về nhà, thì sự thật Phong Thế Quân vẫn là tổng giám đốc - ông chủ của cô kia mà.


Sao anh cứ thích để cô gọi mình là "Thế Quân"


vậy nhỉ? "Em có biết vì sao tôi lại muốn em gọi tên tôi không?"


Kiều Lệ Doanh vẫn luôn thắc mắc, nên liên tròn mắt hỏi: "Sao thế ạ?"


"Thì tôi muốn..."


"Muốn?"


Phong Thế Quân đột nhiên nói rất nhỏ, làm Kiều Lệ Doanh tò mò muốn chết, cô nghiêng nghiêng người về phía anh, muôn nghe cho rõ hơn.


Tổng giám đốc Phong thì cong cong khóe môi, anh cũng nghiêng người sang cô, cúi đầu, ghé vào tai Kiều Lệ Doanh nói khẽ: "Thì muốn thân thiết với em hơn đó."


Hai người cùng nhau đi siêu thị xong thì về nhà, suốt đoạn đường đi Kiều Lệ Doanh không dám nói gì, cũng không dám nhìn mặt Phong Thế Quân nữa.


Da mặt cô đã rất mỏng rồi, nay còn vì lời nói khi nãy của Phong Thế Quân làm cho đỏ bừng lên như con tôm chín.


Cô nghiêng nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa xe, nhìn từng hàng cây vụt qua tâm mắt mình.


Khi nãy bọn họ ở trong siêu thị đã nhận được rất nhiều ánh mắt đổ về mình, chủ yếu là mấy chị gái kia bị nhan sắc của Phong tổng thu hút.


Kiều Lệ Doanh ở bên cạnh chẳng khác nào là bóng đèn, sau đó thì bị Phong Thế Quân kéo sát lại gần anh, Kiều Lệ Doanh còn thấp thoáng nghe được tiếng hít thở đều đặn của ông chủ nữa.


Trong siêu thị có mấy người to miệng bàn tán, nói rằng: "Này, hình như anh chàng ấy có người yêu rồi!"


"Ôi, thật đáng tiếc mà...


tôi còn định xin wechat của anh ta..."


"Chậc, nhìn kỹ lại thì thấy hai người họ cũng xứng đôi nha"


"Phải rồi, người đàn ông đẹp trai như vậy, bên cạnh cũng phải là một người phụ nữ xứng tầm chứ!"


Bọn họ bàn tán xôn xao, Kiều Lệ Doanh thì ngượng muốn chết, thiểu điều muốn quay sang giải thích cho rõ ràng là: "Không! Tôi chỉ là thân phận nhân viên nhỏ bé, các người xin đừng gán ghép tôi với tổng giám đốc nữa mà..."


Nhưng cái danh "bạn gái của tổng giám đốc"


này còn chưa được rửa sạch, Phong Thế Quân lại kéo tay cô đi tiếp.


Dường như Phong tổng chưa bao giờ khó chịu khi phải vướng tin đồn tình ái với Kiều Lệ Doanh cả, mà Kiều Lệ Doanh còn mơ hồ nhìn thấy anh ta giống như rất hài lòng với điều đó nữa kial "Doanh Doanh à"


"Vâng?"


Đang suy nghĩ linh tinh, vê đến nhà mình khi nào Kiều Lệ Doanh cũng không biết.


Nếu không phải Phong Thế Quân gọi cô, chắc là cô vẫn còn ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa.


"Đến nhà em rồi, sao lại thơ thẩn vậy?"


Phong Thế Quân dịu dàng cười với Kiều Lệ Doanh, đưa tay xoa xoa gương mặt của cô: "Em mệt sao?"


Hai mắt to tròn của Kiều Lệ Doanh hốt hoảng nhìn Phong Thế Quân, cô trộm nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng đầy sợ hãi.


Gần quá...


gần quá rồi! Sao Phong tổng đột nhiên lại dán sát vào người cô nữa vậy.


Khi nãy đi siêu thị nắm tay cô, cô hỏi thì anh bảo anh sợ lạc.


Vậy còn bây giờ thì sao, tự dưng lại...


lại đán sát vào cô, chẳng lễ lại sợ lạc nữa à? "Doanh Doanh"


Phong Thế Quân lại kê sát mặt tới gân Kiều Lệ Doanh, cụng trán mình vào trán cô.


Ngay tại thời điểm này, không chỉ có trán kê nhau, mà cả chóp mũi của sếp tổng cũng đang cọ vào mũi cô nữa.


Kiều Lệ Doanh ko dám thở mạnh, cô hoàn toàn có thể cảm nhận được hơi thở nông ấm nam tính và hương nước hoa trên người Phong Thế Quân.


Ngay lúc Kiều Lệ Doanh tưởng chừng như mình sắp hết nổi nữa thì Phong Thế Quân mới bật cười, dịu dàng mà nói.


"Không sao, em không có sốt.


Tôi cứ tưởng em bị bệnh, thấy em cứ thẫn thờ mãi"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK