Kiều Lệ Doanh đứng ở một góc, cúi gầm mặt chờ Phong Thế Quân rầy la.
Phong Thế Quân lấy bài đánh giá năng lực của Kiều Lệ Doanh ra khỏi tập hồ sơ, đưa tới cho cô.
Anh chỉ tay vào bài làm, ban ban đầu vốn dĩ không vui, giờ đây lại không tiếc lời khen ngợi.
"Cô Kiêu, bài đánh giá năng lực của cô rất tốt"
Đột nhiên được Phong Thế Quân khen ngợi như thế Kiều Lệ Doanh cũng bàng hoàng không hiểu chuyện gì.
Cô tròn mắt nhìn Phong Thế Quân, muốn nhìn xem người đàn ông này có phải đang trêu ghẹo cô hay không.
Rõ ràng trước đó Phong Thế Quân đang hỏi khó cô, sau khi Kiều Lệ Doanh trả lời không được thì anh lại chuyển sang khen ngợi.
"Nhưng mà cô Kiêu này"
Chưa đầy nửa giây sau, thanh âm của Phong Thế Quân đã mang theo lạnh lẽo khó lường, rất nhanh liền biến đổi sắc mặt, thực sự khiến cho người nghe sởn hết gai ốc.
"Cô cũng biết tập đoàn Phong thị không phải là nơi lưu giữ những kẻ vô dụng, muốn vào đây chỉ là để lấy thêm kinh nghiệm...
vậy thì nơi này hoàn toàn không phù hợp với cô"
Phong Thế Quân không nổi giận cũng đủ khiến người khác run sợ, những lời này đều là nhằm vào Kiều Lệ Doanh không có chút kinh nghiệm nào mà nói.
Kiều Lệ Doanh đứng lặng người một góc, cô không dám nhìn Phong Thế Quân, chỉ có thể cúi gằm mặt nhìn mũi chân mình.
Quả nhiên, không có kinh nghiệm làm việc thì sẽ bị cho như là kẻ vô dụng.
VietWriter.vn
Cũng phải thôi, tập đoàn Phong thị chỉ có thể tuyển dụng những người tài giỏi, có năng lực làm việc, làm sao lại tuyển dụng một người như Kiều Lệ Doanh, ngay cả kinh nghiệm cũng không có, trước giờ chưa từng bén duyên với công việc văn phòng.
Ngoài bằng tốt nghiệp loại giỏi cùng với bài đánh giá năng lực được xem như là tạm ổn kia...
Kiều Lệ Doanh chẳng có cái gì hết, bị Phong Thế Quân điểm mặt như thế cũng không có gì lạ.
Lúc trước đi phỏng vấn, không phải Kiều Lệ Doanh chưa từng đối diện với chuyện này.
Nhưng lần nào cũng như lần nào, dù đã quá quen với chuyện bị chê trách không có kinh nghiệm làm việc, nhưng Kiều Lệ Doanh vẫn tủi thân đến muốn khóc.
Phong Thế Quân nhìn thấy cô gái nhỏ đứng ở đằng kia sợ đến không dám nhúc nhích, cá gương mặt xinh đẹp cúi gầm không dám ngẩng lên nhìn anh, điều này khiến cho Phong Thế Quân cảm thấy thú vị.
Thật ra tiêu chuẩn chọn thư ký của Phong Thế Quân không khó, vốn đã định sẵn chỉ cần người đó không quyến rũ anh là được.
Bình thường những cô gái được chọn vào phòng này luôn tìm cớ phô ra cơ thể, muốn quyến rũ Phong Thế Quân, mục đích duy nhất chỉ là muốn bò lên giường của anh.
Mà Phong Thế Quân cần tìm thư ký vạn năng, thấu hiểu anh muốn gì, làm việc nhanh nhẹn nhạy bén, chứ hoàn toàn không cần một nữ nhân chỉ biết làm ấm giường.
Kiều Lệ Doanh làm bài đánh giá năng lực rất tốt, phong cách ăn mặc lịch sự gọn gàng, cũng không thích dùng những lời ba hoa nịnh hót, càng không có tâm cơ, muốn trèo cao lấy lòng Phong Thế Quân.
Kiều Lệ Doanh đã lọt qua được vòng phỏng vấn của Phương Nhiễm, đương nhiên cô gái này không tâm thường, thú thật trong mắt của Phong Thế Quân, anh cũng chưa từng xem thường cô.
Nhưng Phong Thế Quân không thể không nói ra những lời gây tổn thương kia được.
Vốn dĩ, ra ngoài làm việc luôn khắc nghiệt như thế, không có kinh nghiệm như Kiều Lệ Doanh, tốt nghiệp nhiều năm cũng thất nghiệp ở nhà, gặp phải những công ty khác đương nhiên sẽ không nhận cô.
"Đừng nói tôi không cho cô cơ hội."
"Làm một thư ký tốt, trước tiên phải hiểu rõ ông chủ của mình đang nghĩ gì, muốn gì"
Sắc mặt của Kiều Lệ Doanh tái nhợt, cô hơi ngẩng mặt nhìn Phong Thế Quân.
Bởi vì vừa bị mảng đến ngu người, giờ đây lại nghe Phong Thế Quân nói sẽ cho cô cơ hội nên cô không biết phải làm sao.
Phong Thế Quân không nói nữa, anh cứ thế làm việc mà không chú ý đến Kiều Lệ Doanh, tiếng bút máy ký vào trang giấy vang lên từng tiếng thanh thúy, khiến cho Kiều Lệ Doanh rét run cả người.
Cô vẫn chưa hiểu được câu nói của Phong Thế Quân là có ý gì, mà lúc này anh lại bận công việc không thèm nhìn đến cô.
".."
Kiều Lệ Doanh đan hai tay lại với nhau, cô lấm lét nhìn Phong Thế Quân, bắt đầu tìm kiếm chút manh mối.
Nhưng mà Phong Thế Quân lại chẳng nói gì, manh mối nằm ở đâu chứ.
Cô cũng chẳng biết Phong Thế Quân có đánh rớt bài phỏng vấn của cô hay không, hoặc câu nói cho cô cơ hội kia là thật hay giả, nhưng trước hết Kiều Lệ Doanh vẫn cố gắng giải mã cho bằng được câu nói của Phong Thế Quân.
Anh nói làm một thư ký thì cân phải nắm rõ tâm ý của ông chủ mình, vậy nên cô dồn hết lực chú ý vào người Phong Thế Quân.
Cho dù anh nhướn mày hay là nhấc mi, Kiều Lệ Doanh cũng dùng hết 100% sức lực mà quan sát.
Phong Thế Quân xét duyệt văn kiện rất nhanh, nhưng mỗi một trang văn bản anh đều xem qua vô cùng kỹ càng.
Chưa đầy mười lăm phút sau xấp văn kiện trên bàn đã được Phong Thế Quân xem qua và ký kết rõ ràng.
Kiều Lệ Doanh để ý thấy Phong Thế Quân đưa mắt nhìn tới chiếc bàn bên cạnh, cách đó không xa.
Cô nhanh chóng hiểu ra Phong Thế Quân muốn lấy mấy tập văn kiện đang để ở kia.
Thế nên không để cho Phong Thế Quân phải đứng dậy tự mình lấy, Kiều Lệ Doanh nhanh chân chạy tới, ôm một chông văn kiện nặng nê đưa tới cho anh.
"Văn kiện của ngài..."
Nhận được tập văn kiện mà mình muốn lấy, ánh mắt của Phong Thế Quân nhìn Kiều Lệ Doanh cũng dần khác đi.
Tuy rằng Phong Thế Quân không mở miệng khen ngợi, nhưng quả thực cô gái này nhìn thì nhút nhát nhưng năng lực quan sát rất tốt, cũng nhanh nhẹn, rất hiểu ý của anh.
Phong Thế Quân tiếp tục xem văn kiện, rồi bất chợt đưa một tập số liệu đã đánh sai cho Kiều Lệ Doanh.
"Cô nhìn xem chỗ này đã đúng hay chưa"
Kiều Lệ Doanh chưa gì đã trở thành "nhân viên thực tập", cô hoàn toàn không phàn nàn, nhanh chóng nhận lấy hai tập văn kiện đối chiếu.
Một người mới như Kiều Lệ Doanh, thông thường để nhận ra được lỗi sai thì rất khó.
Nhưng Phong Thế Quân thì cảm thấy cô gái này khẳng định sẽ nhận ra được, nên muốn thử cô.
Nhìn dáng vẻ chăm chú, mang theo cả nhiệt huyết và niềm tin mãnh liệt của Kiều Lệ Doanh khiến cho Phong Thế Quân không nhịn được nhếch môi cười.
Anh đưa tay tựa cảm, chờ cô gái nhỏ xuất chiêu.
"Cái này...
Kiều Lệ Doanh nhỏ giọng líu ríu, cô lấm lét ngước nhìn Phong Thế Quân, một bộ dạng sợ sệt khác hẳn so với hôm qua.
"Đây là chỗ sai, Phong tổng ngài xem"
Kiều Lệ Doanh không dám đứng gần Phong Thế Quân, cô nép mình sang một bên, hai tay gây mảnh đưa tập văn kiện tới.
Phong Thế Quân nâng mắt nhìn chỗ sai mà Kiều Lệ Doanh đang chỉ tới, tuy rằng gương mặt vẫn lãnh đạm không tỏ rõ chút biểu tình, thế nhưng trong lòng anh đã đánh một hồi chuông rúng động.
Lỗi sai này không phải kẻ tay ngang có thể nhanh chóng nhìn ra được, mà Kiều Lệ Doanh thì...
theo mắt quan sát của Phong Thế Quân, cô đã sớm nhìn ra, nhưng vẫn cẩn thận kiểm tra lại mấy lần rồi mới đưa sang cho anh.
"Nếu cô Kiều đã nói chỗ này sai, vậy phiên cô đưa tập văn kiện này đến phòng nhân sự bảo chủ quản ở đó sửa lỗi lại giúp tôi, có được không?"