Cô bày ra ba tầng cơm hộp ra trước mặt Phong Thế Quân, sau đó thì lau sạch đũa và thìa rồi đưa tới cho tổng tài.
"Phong tổng à, cơm trưa..."
Phong Thế Quân không ừ hử gì, chỉ nhận lấy đũa và thìa, không vội ăn, tiếp tục nhìn Kiều Lệ Doanh.
Kiều Lệ Doanh run run không hiểu, bình thường cô để ý Phong Thế Quân rất kĩ, cái gì anh đang cần cô cũng sẽ nhanh chóng nắm bắt được.
Nhưng mà hôm nay Phong Thế Quân cứ nhìn Kiều Lệ Doanh bằng cái ánh mắt quái lạ này khiến cô hoang mang quá, cả nửa ngày cũng nhìn không ra ý của Phong Thế Quân.
"Phong tổng à, ngài cần cái gì nữa sao?"
Sao ngài cứ nhìn tôi mãi thế, tôi sợ quá đấy...
Kiều Lệ Doanh lấm lét nhìn Phong Thế Quân, chỉ thấy anh nhàn nhạt đáp lời.
"Không mở hộp cơm của em sao?"
"À"
Kiều Lệ Doanh lúc nãy mới hiểu ra được, cô nhanh tay mở hộp cơm trưa của mình, sau đó lại ngốc ngốc đẩy tới trước mặt của Phong Thế Quân, trên mặt mang theo biểu tình: "Phong tổng à, đây cơm trưa của tôi, ngài ăn luôn đi cho nóng! Phong Thế Quân nhíu mày, vẻ mặt băng lạnh nhìn Kiều Lệ Doanh, rồi lại liếc mắt xuống cái hộp cơm nhỏ của cô.
Đây là hộp cơm đơn giản chỉ có hai ngăn, một ngăn Kiều Lệ Doanh để cơm, ngăn còn lại là chút trứng cuộn, nhìn đơn giản nhưng đẹp mắt.
Có điều...
sơ sài quá.
Thấy Phong tổng giám đốc nhíu mày khó chịu, tim của Kiều Lệ Doanh lại run, trời ạ, chén cơm hẳng tháng của cô cứ liên tục lung lay như sắp đổ hết xuống đất, làm cô sợ đến tái cả mặt.
"Hay là tôi gọi điện đặt cơm cho ngài nhé?"
VietWriter.vn
Kiều Lệ Doanh đoán mò tâm tư của Phong tổng giám đốc, nghĩ rằng anh chê đồ hộp đồ ăn của cô quá chán ngắt, không muốn ăn.
Mắt thấy Kiều Lệ Doanh muốn chạy đi đặt thức ăn, bàn tay to lớn của Phong Thế Quân ghì chặt tay cô kéo lại, rồi ấn Kiều Lệ Doanh ngồi xuống ghế.
"Đi đâu vậy?"
"Thì đi đặt cơm ạ.."
Hai mắt sáng long lanh của Kiều Lệ Doanh mở to ra hết cỡ nhìn Phong Thế Quân, cô chẳng hiểu sao ông chủ lại chặn cô lại không cho cô đi đặt cơm nữa.
Thấy Kiều Lệ Doanh hiểu lầm ý của mình, Phong Thế Quân không còn cách nào khác ngoài thở dài, chỉ vào cơm của cô.
"Sao hộp cơm của em đơn giản vậy?"
"Mà không, nói đúng hơn là sao hộp cơm của tôi lại quá cầu kỳ"
Kiều Lệ Doanh càng nghe càng không hiểu ý của Phong Thế Quân muốn cái gì, cô mờ mịt nhìn anh, trong lòng thầm oán "Trời ạ tổng giám đốc! Của ngài thì đương nhiên phải là cầu kỳ rồi, tôi làm sao mà dám sơ sài qua loa chứ"
Thấy Kiều Lệ Doanh không trả lời, Phong Thế Quân cũng đành thở hắt ra không nói.
Đương nhiên anh có thể hiểu được tại sao Kiều Lệ Doanh lại như vậy, biết chắc là cô hiểu lãm mà anh cũng lười giải thích, bởi vì có giải thích mãi cô ấy vẫn không chịu hiểu.
Tổng tài gọi thư ký ăn cơm trưa cùng mình...
ôi trời, trừ phi đây là vị tổng tài cô đơn và sợ cảm giác bị bỏ rơi lắm thì mới vậy, còn không thì...
nhìn vào đã đủ biết là anh muốn thân cận với cô hơn rồi.
Chỉ có Kiều Lệ Doanh ngốc nghếch không chịu hiểu mà thôi.
Phong Thế Quân ngồi đó dùng cơm trưa, tuy rất chán ghét ngò gai trong món sườn xào chua ngọt nhưng anh lại không nỡ mở miệng chê bai, cứ lấy đũa đẩy ngò gai tới lui trong hộp cơm.
Kiều Lệ Doanh vốn là đang quan sát Phong Thế Quân, chờ xem anh ăn xong sẽ có biểu hiện khen hay chê cái gì, nhưng chưa gì đã thấy Phong Thế Quân đang lựa miếng thịt sườn không có dính ngò gai.
Cô gái nhỏ hai má hồng hồng không nhịn được hỏi nhỏ: "Ừm...
Phong tổng à, có phải là ngài ghét ngò gai hay không?"
Phong Thế Quân không nói gì, chỉ nhìn Kiều Lệ Doanh.
Vậy là Kiều Lệ Doanh đã xác nhận được Phong Thế Quân không thích ngò gai.
Được, cô sẽ ghi nhớ vào trong cuốn sổ, sau này sẽ không gọi món hoặc là nấu cho Phong Thế Quân cái gì có liên quan đến ngò gai nữa.
"Vậy tôi gắp ra giúp ngài nhé."
"Được"
Phong Thế Quân không ngại ngùng mà đồng ý, dẫu sao anh cũng ghét thật, chỉ là tự mình chê ra miệng thì lại không đành lòng.
Kiều Lệ Doanh muốn cười như không dám, khóe miệng mím lại không dám để cho Phong Thế Quân biết là cô đang vui.
Vậy ra Phong Thế Quân không phải là khó tính thông thường, đến cả ăn uống cũng kén ghê, hèn gì lúc gọi cơm, cô đều phải theo cái list món ăn mà bình thường Phong tổng ăn để gọi, chứ không thể gọi bừa.
Cũng là Kiều Lệ Doanh sơ suất, sáng nay chỉ nghĩ cứ nấu như bình thường thôi, mà quên luôn cả khẩu vị của Phong Thế Quân.
Kiều Lệ Doanh chăm chú nhìn vào hộp đựng sườn xào chua ngọt, cô gắp ra từng cọng ngò gai nhỏ nhặt, được hơn năm phút sau cuối cùng cũng có thể hoàn lại cho tổng giám đốc.
"Tôi lựa xong rồi"
Phong Thế Quân nghe vậy thì liếc mắt nhìn cái hộp sườn xào chua ngọt, quả thực là đã được gắp sạch rau ngò gai ra rồi.
"Lựa cũng sạch sẽ đấy"
Rõ ràng là Phong Thế Quân đang khen cô, nhưng chẳng hiểu sao Kiều Lệ Doanh lại nghe thành cái kiểu mỉa mai, rất đáng ghét! Cô với cái phận làm nhân viên thì không dám nói nhiều, đợi Phong tổng dùng bữa.
"Em cũng ăn đi"
"Vâng..."
Kiều Lệ Doanh không nghĩ nhiều nữa, quyết tâm sống chất mà ôm đũa ăn cơm.
Có điều bình thường Kiều Lệ Doanh giờ cơm trưa đều vội ăn để đi làm nên thói quen khó bỏ, ăn cùng Phong tổng giám đốc cũng vội vội vàng vàng.
Phong Thế Quân gắp thức ăn của anh sang cho cô, sau đó trâm giọng mắng: "Tôi có bảo em ăn vội vậy sao, giờ nghỉ trưa còn dài, em gấp gáp cái gì"
Kiều Lệ Doanh bị Phong Thế Quân mảng cho thì cũng chỉ biết trơ mắt nhìn, sau đó lại nghe anh bồi thêm một câu.
"Ăn nhiều thức ăn một chút"
"Tôi biết rồi...
Kiều Lệ Doanh nhỏ giọng đáp ứng tổng giám đốc, sau đó phát hiện ra nãy giờ Phong tổng gắp thức ăn của anh sang cho cô rất nhiều, định mở miệng từ chối thì Phong Thế Quân lại nói: "Ăn đi, không được từ chối"
"Hay là em chê nước bọt của tôi"
Ý của Phong Thế Quân chính là Kiều Lệ Doanh ngại anh gắp thức ăn bằng đũa của mình sang bát của cô thì sẽ dính nước bọt.
"Không phải! Không phải đâu Phong tổng..."
Kiều Lệ Doanh Sợ tái cả mặt.
Trời ạ, Phong tổng giám đốc của cô cũng quá bá đạo rồi.
"Nếu không có thì mau ăn đi, thức ăn cũng bị em làm nguội hết rồi"
Quả nhiên, phận nhân viên thấp cổ bé họng chính là vậy, bị ông chủ hành hạ đến nỗi đau thương, chỉ có thể than trời trách đất mà thôi.
Mà Phong tổng giám đốc kia sau khi nghe thư ký nhỏ của mình nói rằng cô không chê nước bọt của anh thì cảm thấy rất có thành tựu, rất đáng tự hào.
Thế là vị tổng tài nọ lại vui vẻ ăn cơm, vừa ăn vừa gắp đồ ăn sang cho Kiều Lệ Doanh.
Trong lòng Kiều Lệ Doanh thầm khóc, cô quả thực không ngại nước bọt của Phong tổng, chỉ là...
cô rất ngại anh ta hầu hạ mình! Trời đất, sao lại có cái chuyện hoang đường này xảy ra chứ, rõ ràng là thân phận thư ký như Kiều Lệ Doanh mà lại được Phong tổng giám đốc ân cần gắp thức ăn cho, đây là cái đạo lý văn phòng gì chứ!