• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phong Thế Quân không nói hai lời đã trực tiếp đứng dậy rời khỏi phòng họp, trước khi đi cũng không quên mang theo hồ sơ của Kiều Lệ Doanh.


Phương Nhiễm thấy Phong Thế Quân rời đi thì nhanh chân chạy đến mở cửa giúp Phong tổng giám đốc.


Tình huống oái oăm này cũng không phải là lần đầu tiên Phương Nhiễm và Lục Mai thấy.


Bình thường Phong Thế Quân sẽ đưa ra câu hỏi cho cả ba ứng viên trong phòng họp, sau khi ưng ý người nào nhất trong ba người thì sẽ gọi người đó đến phòng giám đốc để tiếp tục phỏng vấn riêng.


Nhưng hôm nay Kiều Lệ Doanh từ đầu đến cuối đã bị Phong Thế Quân bỏ lỡ, hoàn toàn không hỏi cô ấy bất cứ một câu nào.


Vậy mà cứ thế gọi người đến phòng giám đốc để phỏng vấn riêng, điều này thực sự làm cho Phương Nhiễm và Lục Mai hoang mang.





Kiều Lệ Doanh vân chưa hoàn hồn sau câu nói của Phong Thế Quân, cô ngồi đến ngây người tại chỗ mà không hề phản ứng.


Lục Mai tằng hắng, gọi cô: "Cô gái, tổng giám đốc gọi em đó.


Em đi lối này, sẽ tới được phòng giám đốc nhé"


Kiều Lệ Doanh ngây ngây ngốc ngốc gật đầu vâng dạ, động tác đứng dậy gượng gạo, sau đó cô lại mang theo trái tim thấp thỏm chạy theo sau Phong Thế Quân.


Trời ạ, đây rốt cuộc là chuyện gì vậy chứ, sao lại có chuyện phỏng vấn riêng một đối một, hơn nữa đêm qua vừa mảng vừa đánh anh ta một trận, không lẽ người này mang tư thù riêng, muốn gọi cô đến để trả thù? Kiều Lệ Doanh suy nghĩ linh tinh vớ vẩn một hồi, rốt cuộc đi đến trước cửa phòng tổng giám đốc khi nào không hay.


Mà hai ứng viên còn lại ngồi trong phòng họp thì khó hiểu không thôi, bọn họ ngơ ngác nhìn Lục Mai và Phương Nhiễm.


"Thế...


buổi phỏng vấn này...?"


Lục Mai biết rõ hai người họ không hiểu chuyện gì, cô nở nụ cười xã giao đầy chuyên nghiệp, thông báo với bọn họ: "Cuộc phỏng vấn kết thúc tại đây, mọi người vất vả rồi.


Kết quả phỏng vấn phía công ty sẽ gửi email đến cho mọi người"


"Vâng ạ, chị cũng vất vả rồi!"



VietWriter.vn



Hai người họ cúi đầu chào hỏi Lục Mai và Phương Nhiễm, sau đó cũng nhanh chóng ra về.


Phương Nhiễm đóng cửa phòng họp, sau đó quay đầu đi đến ngồi gần Lục Mai.


"Này Lục Mai, cô nghĩ xem Phong tổng...


sao hôm nay hành động có chút kỳ lạ"


Lục Mai nhún vai tỏ rõ rằng mình cũng không biết chuyện gì.


"Tôi cũng không biết.


Nhưng xem ra Phong tổng rất ưng ý với cô gái họ Kiều kia thì phải"


Phương Nhiễm nghe Lục Mai nói về Kiều Lệ Doanh thì liên bật cười, khen ngợi.


"Gà cưng tôi chọn vào mà, sao mà Phong tổng không chú ý cho được"


Nói đến đây Phương Nhiễm càng thêm đắc ý: "Cô nàng đó tôi thấy mang đầy đủ tiêu chuẩn mà Phong tổng cần, thế nên vừa vào Phong tống đã chú ý đến cô ấy liền đó, hehe"


Nghe Phương Nhiễm cười như được mùa như thể Lục Mai cũng vui lây, quả thực Lục Mai cũng bị Kiều Lệ Doanh thu hút, từ cách ăn mặc đầy thanh lịch và học vấn của cô, đến lối hành xử không xu nịnh như người khác của Kiều Lệ Doanh đã khiến cho Lục Mai ưng ý.


"Nhưng hình như Phong tổng ban đầu không chú ý đến cô Kiều đâu, rõ ràng tổng giám đốc đã cố ý bỏ qua cô ấy, phỏng vấn cũng không hỏi cô ấy, toàn chú trọng vào hai người còn lại"


Vốn còn đang đắc ý với gà cưng, thì đột nhiên Phương Nhiễm lại nhớ tới chỉ tiết quan trọng lúc bät đầu phỏng vấn.


Lục Mai nghe vậy cũng chợt nhớ lại khi nãy lúc cô đưa hồ sơ của Kiều Lệ Doanh sang cho Phong tổng, anh ta đã đóng tập hồ sơ lại, còn ra vẻ như đang tức giận.


Càng nghĩ càng thêm khó hiểu, Lục Mai thở dài một hơi, thấy Phương Nhiễm cũng đang thắc mắc thì cô lãng sang chuyện khác: "Thôi nào, đừng suy nghĩ gì nữa.


Tôi có linh cảm sắp tới chúng ta sẽ có thêm một đồng nghiệp tốt"


"Tôi cũng hy vọng là thế"


Kiều Lệ Doanh theo Phong Thế Quân vào phòng tổng giám đốc, cô đứng cách xa bàn làm việc của anh, giống như sợ nếu đến gần thì Phong Thế Quân sẽ ăn thịt cô không bằng vậy.


Cô gái nhỏ sợ đến muốn nhũn cả chân, trong đầu Kiều Lệ Doanh đang YY ra rất nhiều kịch bản lớn nhỏ.


Một là Phong Thế Quân chính là chính nhân quân tử, bỏ qua chuyện cũ, gọi cô tới phòng giám đốc cũng chỉ đơn thuần là muốn phỏng vấn riêng một đối một với cô.


Còn hai là Phong Thế Quân thực sự là tên vô lại như những gì Kiều Lệ Doanh đêm qua đã nghĩ, anh ta vốn đã xấu tính mà lại còn nhớ dai, không bỏ qua chuyện cũ, gọi cô tới phòng giám đốc vì tư thù riêng, muốn trả thù cô.


Hai kịch bản trái ngược đang đánh nhau trong đầu Kiều Lệ Doanh, thực sự khiến cô đau hết cả đầu mà...


"Kiều Lệ Doanh"


Phong Thế Quân lại một lần nữa gọi tên của Kiều Lệ Doanh, lần này, dù cho đã là lần thứ hai Phong Thế Quân gọi tên cô, cũng không thể nào khiến cho Kiều Lệ Doanh hết hoảng loạn được.


Cô được gọi tên chỉ có thể lấm lét ngẩng mặt nhìn, sau lưng đã thấm ướt hết mồ hôi lạnh vì sợ.


"Cô có năm phút tự giới thiệu về bản thân mình"


Phong Thế Quân lạnh nhạt nói.


Khác biệt rõ ràng so với hôm qua, người đàn ông này khi ngồi ở bàn tổng giám đốc thực sự toát ra vẻ băng lạnh khiến cho người khác nể sợ.


Kiều Lệ Doanh nuốt trộm một ngụm nước bọt, cô căng thẳng đến cực độ, giọng nói run run không theo ý mình.


"Tôi là Kiều Lệ Doanh...


tốt- tốt nghiệp trường đại học với bằng loại giỏi..."


Nói đến đây Kiều Lệ Doanh lại không biết phải nói gì nữa, bởi vì thực sự là cô đã hết cái để nói rồi.


Kiều Lệ Doanh trong lòng thầm trách mình sao mà vụng về quá, ăn nói lắp bắp không rõ ràng như thế thì Phong Thế Quân làm sao mà nghe cho được.


Dẫu cho anh ta có mang thù với cô hay không, thì ở cương vị là tổng giám đốc, Phong Thế Quân nhất định sẽ xét theo biểu hiện của cô mà chấm bài phỏng vấn.


Lần này anh chỉ bắt Kiều Lệ Doanh giới thiệu bản thân mà cô nói cũng không xong...


chắc chắn thế nào cũng sẽ bị đánh rớt phỏng vấn cho mà xem.


Nghĩ tới bao nhiêu nỗ lực ngày hôm qua ở trước camera Kiều Lệ Doanh đã luyện nói, cô bây giờ buồn đến muốn khóc.


Phong Thế Quân nghe thấy Kiều Lệ Doanh không nói nữa, ánh mắt đang nhìn tập hồ sơ cũng chậm rãi nâng lên quan sát cô.


Những gì mà Kiều Lệ Doanh nói cũng không khác gì so với hồ sơ của cô, quả nhiên là trống trơn không có chút kinh nghiệm gì.


"Cô không nói thêm về kinh nghiệm làm việc của mình sao?"


Bị Phong Thế Quân hỏi khó như thế, Kiều Lệ Doanh xoắn xuýt hết cả lên.


Hai tay của cô gái nhỏ cứ không ngừng đan vào nhau, một bộ dạng vụng về đến khiến cho người nhìn phải thương tâm.


"Tôi...


tôi trước đây chưa từng có kinh nghiệm làm việc ở bất kỳ công ty nào cả"


"Chưa từng?"


Phong Thế Quân nâng cao chất giọng hỏi ngược lại Kiều Lệ Doanh, sau đó anh ta không nhịn được bật cười.


Thầm khen cô gái ngốc nghếch sao lại có cái gan nói ra những lời này chứ.


"Phải...


tôi chưa từng có kinh nghiệm làm việc.


Thế nhưng tôi sẽ nỗ lực hết mình nếu như được tuyển dụng vào chức vụ này"


Kiều Lệ Doanh rất chân thành nói ra những lời này, cỏ bỏ qua hết những chuyện đã xảy ra đêm qua, giờ phút này chỉ tha thiết hy vọng Phong Thế Quân cho cô một cơ hội thể hiện mình.


Phong Thế Quân nhìn vào hồ sơ của Kiều Lệ Doanh, lấy ra bài đánh giá năng lực lần trước mà Kiều Lệ Doanh đã làm, nhìn lướt qua cũng đủ thấy cô gái này đã làm đúng hết, không sai dù chỉ một câu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK