Lời nói của Kiều Lệ Doanh anh đều nghe rõ, chỉ là trong tức khắc anh vẫn chưa thể tiếp thu được mà thôi.
Không ngờ một thư ký nhỏ nhoi như Kiều Lệ Doanh, không chỉ nhạy bén nhanh nhẹn với công việc, mà đến cả sức khỏe của tổng giám đốc cô cũng quan tâm.
Hành động của Kiều Lệ Doanh, Phong Thế Quân hoàn toàn không cho rằng cô đang muốn lấy lòng anh như những cô gái khác.
Bởi vì trong mắt Phong Thế Quân, Kiều Lệ Doanh đang làm những việc này bằng chính tấm lòng đơn thuần của cô mà thôi, cô thấy anh mệt mỏi thế nên đã pha mật ong chanh cho anh uống, chứ không có dụng ý khác.
Phong Thế Quân bật cười, nhìn ly nước chanh mật ong, cũng không đụng tới: "Đột ngột lại lấy lòng tôi bằng ly nước mật ong chanh, cô Kiều đây có phải là lợi dụng điểm này để tăng thêm hảo cảm, muốn tôi nhận cô vào làm hay không?"
Trong lòng nghĩ một đằng mà hành động lại một nẻo, Phong tổng này đúng là biết trêu người mà.
Kiều Lệ Doanh vốn mang thiện ý pha một ly nước cho sếp tổng, lại bị anh ta tạt ngay một gáo nước lạnh, bị nghi ngờ rằng mình là kẻ có tâm cơ.
Người tốt là Kiều Lệ Doanh bị hiểu lâm thật sự cảm thấy tổn thương vô cùng.
Gô bối rối nhìn ly nước trên bàn, rồi lại nhìn Phong tổng cao cao tại thượng đang ngồi ở kia, mở miệng giải thích.
"Nước chanh mật ong là tôi thấy ngài sức khỏe không tốt nên mới pha mà thôi.
Tôi hoàn toàn không phải là vì muốn tăng hảo cảm mà hành xử như vậy.
Đạo đức làm người của tôi không cho phép tôi làm như thế.."
Kiều Lệ Doanh nói tới đây, giống như là đồn hết sức lực để mà bày tỏ tấm lòng trong sạch, thể nên đôi gò má của cô đỏ ửng lên hệt như trái cà chua chín mọng.
Phong Thế Quân thấy Kiều Lệ Doanh dốc hết lòng để giải thích thì bật cười, anh vốn dĩ là trêu ghẹo cô, muốn cô khó xử mà thôi.
VietWriter.vn
Nào ngờ Kiều Lệ Doanh thực sự bị Phong Thế Quân dọa sợ mất mật.
"Không biết Kiều tiểu thư có còn nhớ hôm qua tôi đã từng nói rằng đạo đức của tôi không tồi tệ như cô đã nghĩ hay không."
Phong Thế Quân đột nhiên nhắc lại chuyện cũ, còn cổ tình gọi Kiều Lệ Doanh là Kiều tiểu thư, hệt như hôm qua.
Điều này làm cho Kiều Lệ Doanh sởn hết gai ốc, cô tròn mắt lấm lét nhìn Phong Thế Quân, không hiểu anh ta là có ý gì mà lại nói ra những lời này nữa.
Đây có phải coi là dùng chuyện công trả thù tư hay không...? "Chuyện...chuyện hôm qua..."
Kiều Lệ Doanh đương nhiên không nói được, cứ lắp bắp không thành lời, bị Phong Thế Quân dọa đến đỏ ửng cả vành mắt.
Quả thực đêm qua Kiều Lệ Doanh đã sai...
thật ra lúc Phong Thế Quân đưa tay sang kéo áo cho cô, cô cũng đã nhìn thấy.
Nhưng vì bàn tay to lớn kia gần sát với cơ thể của cô, nên cô...
nên cô hiểu lầm cũng đâu có gì là lạ.
Chỉ trách là Kiều Lệ Doanh quá sợ, đã ra tay đánh mắng người ta, hại cho cô bây giờ đối diện với Phong Thế Quân vừa xấu hổ vừa sợ hãi.
Phong Thế Quân vốn là người công tư phân minh, dĩ nhiên anh sẽ không vô lại đến cái mức đem chuyện tư ra mà chèn ép Kiều Lệ Doanh.
Chỉ là thấy Kiều Lệ Doanh xoắn xuýt như thế nên anh không nhịn được muốn chọc cô sợ mà thôi.
Càng trêu thì càng thấy vui, tất nhiên là anh sẽ không nhanh chóng dừng lại chuyện vô lại này rồi.
"Không chỉ đạo đức của tôi không tệ, mà đến cả gương mặt của tôi cũng rất cần được bảo vệ.
Kiều tiểu thư hết bôi nhọ danh dự của tôi rồi lại tát tôi...
nói đến đây, ánh mắt của Phong Thế Quân không giấu được sự trêu chọc nhìn vào Kiều Lệ Doanh.
Chỉ là Kiều Lệ Doanh sợ quá, cúi gằm mặt, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, làm gì còn có cái gan giương mắt nhìn Phong Thế Quân chứ. Kiều Lệ Doanh im lặng không dám nói thêm, hối lỗi đứng yên một chỗ chờ Phong Thế Quân xử tội.
Nhưng mà Phong Thế Quân trêu đã thì thôi, anh đương nhiên biết chừng mực, không tiếp tục trêu ghẹo cô nữa, đưa tay với lấy ly mật ong chanh mà Kiều Lệ Doanh đã chuẩn bị cho anh.
Bên tay vẫn còn hơi ấm tỏa ra từ thành ly, Phong Thế Quân thoải mái ngửa cổ uống cạn, trong khoang miệng tan chảy vị chua có điểm chút ngọt.
Trên mặt Kiều Lệ Doanh hiện lên đầy vẻ mờ mịt khó hiểu, cô đứng ngẩn người ở một bên, nhìn Phong Thế Quân không ngần ngại uống cạn ly nước mà cô đã pha.
Đây có thể xem...
là anh ta tha thứ cho Kiều Lệ Doanh rồi hay không? Trong lòng cô gái nhỏ dâng lên sự hân hoan khó tả, vừa mới rầu rĩ đây, vậy mà mới đó Phong Thế Quân chịu uống nước cô pha đã khiến cho Kiều Lệ Doanh vui mừng thấy rõ.
Con người của Kiều Lệ Doanh không hề khó đoán, bởi vì cô không mang tâm tư xấu xa, thế nên sự chân thật trong lòng cô đều hiện hết trên gương mặt.
Điều này chính là điều mà Phong Thế Quân thích nhất ở Kiều Lệ Doanh, trong sáng thiện lương, rất đáng yêu.
Phong Thế Quân đặt ly thủy tỉnh lại trên bàn, ánh mắt mềm lại dịu dàng nhìn Kiều Lệ Doanh khiến cho trái tim cô đánh thình thịch mấy tiếng rõ to.
Kiều Lệ Doanh không biết có phải là Phong Thế Quân sau khi hết khắc nghiệt với cô nên ánh mắt mới ôn nhu dịu dàng như thế hay không, nhưng thú thật khi nhìn anh như thế khiến cho cả người cô đều mềm nhũn không xương, cảm giác rất mạc danh kỳ diệu.
Phong Thế Quân đột nhiên đứng dậy, bọn họ cách nhau một cái bàn làm việc, anh vươn tay phía trước, hệt như đêm hôm qua khi Phong Thế Quân nói muốn làm quen với Kiều Lệ Doanh vậy.
Chỉ khác là lần đầu, "làm quen"
của Phong Thế Quân, chính là cùng nhau hợp tác dưới quan hệ tổng tài và thư ký.
"Hoan nghênh cô gia nhập vào Phong thị, hy vọng sắp tới chúng ta sẽ có khoảng thời gian làm việc thuận lợi"
Kiều Lệ Doanh như bừng tỉnh khỏi mộng, tầm mắt cô run run nhìn vào bàn tay to lớn của người đàn ông kia đang đưa tới.
Cô không mơ, có đúng không? Cứ thế mà được nhận rồi ư? Phong Thế Quân vẫn duy trì đưa tay, ánh mắt nhìn về hướng Kiều Lệ Doanh, đôi môi mỏng khẽ mở: "Không bắt tay sao?"
Kiều Lệ Doanh thần kinh căng thẳng rất nhanh nhớ về đêm đó cô không thèm bắt tay anh, hiện tại cái bắt tay này rất quan trọng, thế nên cô gái nhỏ nhanh chóng chớp lấy cơ hội, ngốc ngốc chạy tới bảt tay với Phong Thế Quân.
"Tôi nhất định, nhất định sẽ cố gắng, Phong tổng, ngài an tâm"
"Cũng hy vọng là thế"
Phong Thế Quân lãnh đạm cười, anh buông tay ra, ngôi lại trên ghế tựa: "Được rồi, phỏng vấn kết thúc tại đây.
Thư ký Kiều có thể về, ngày mai trở lại sẽ có người nói rõ với cô hơn về công việc cũng như vị trí của cô"
"Vâng.
Kiều Lệ Doanh ngoan ngoãn cúi đầu chào, tới giờ đâu cô vẫn còn lâng lâng cảm giác kì lạ, hệt như đang mơ vậy.
Nào ngờ được sau hai năm thất nghiệp ở nhà, ngày hôm nay rốt cuộc cô cũng nhận được một công việc văn phòng.
Đã thế nơi này còn là Phong thị, một tập đoàn lớn vô cùng có tiếng, tiền lương của Kiều Lệ Doanh cũng chẳng hề nhỏ.
Kiều Lệ Doanh cứ thế tâm trạng vui vẻ ra về, trước khi đi không quên đem theo ly nước của Phong tổng vừa uống mang ra ngoài.
Phương Nhiễm và Lục Mai ở bên ngoài cũng hồi hộp không kém gì Kiều Lệ Doanh, thấy cô mang ly nước ra thì chạy vội tới cầm giúp cô.
"Cô gái nhỏ, sao rôi, Phong tổng thực sự uống hết ly nước mật ong chanh mà em pha sao?"
Phương Nhiễm khó tin nhìn ly nước trên tay mình, cũng khó tin nhìn Kiều Lệ Doanh, một con bé tay ngang mà mình đặt cách thực sự có tài đến như thế ư?